các mẹ ạ e đang mang thai nên đã cố gắng kìm nén chuyện mẹ chồng ,không muốn nghĩ ngợi nữa nhưng ức chế ko chịu được,muốn nói ra để hết ức,số là 2 vợ ch e lấy nhau MC đã không thích,nhà ch e nghèo khó,chồng e là con 1 nên lấy nhau rồi dù ko có nhưng vẫn phải gửi tiền nuôi e gái ch học,rồi e có thai nhưng ko may bị hỏng nhưng gia đình chồng ko ai hỏi em 1 câu,mẹ ch e còn nói trước mặt mọi người và e là Con này nó có biết đẻ đâu!hận,cay,cú.rồi sau bao lâu chờ đợi e có thai lại,nhưng lại bị hội chứng anti photpholipt phải về HN điều trị cứ 2 tuàn 1 lần ,ròng rã mấy tháng,hết quá nhiều tiền so với số lương ít ỏi của 2 v ch e,trong khi đó ch e đang đi học,vậy mà cả nhà ch cũng ko ai hỏi em xem thế nào? ko 1 lời.nghĩ mà điên thế,vì thế nên e cũng ko thèm gọi về hỏi thăm như trước nữa,nghĩ sao thấy tủi thân thế,e cũng nghĩ rồi ko việc gì phải nghĩ ngợi nhưng vừa rồi bà ấy lại bảo ch e llà bắt e về đấy sinh bé, ch em cũng nghe mẹ rồi lại gọi điện bảo e về,bà ấy bảo sẽ chăm cho e 1 tháng, mẹ nấu cơm cho,để đấy ăn lúc nào thì ăn rồi mẹ đi làm,mà về quê thì thôi rồi nhà ch e làm ruộng,lại tiết kiệm quá thể,hôm nào cũng đi làm 12 h trưa mới về.e ko về,thế là 2 v ch cãi nhau,ức chế lắm,nhưng nhất quyết e ko về.bây giờ đang có thai chẳng thấy quan tâm gì,về đấy 1 thân 1 mình,chồng thì ko ở nhà thì e đến nước chết,khóc cũng ko khóc được.e nghĩ rồi phải tự thương chính mình thôi