Hà Nội mùa này thật là lạnh. Em nhớ mùa đông năm nào giá lạnh, bất ngờ nhận được tin nhắn của anh khi em đang co ro một mình trong gió: ‘’Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy’’. Đến giờ, mỗi mùa đông đến, em đều gặm nhấm lại nó để cảm nhận sự ấm áp mà anh đã dành cho em.


Em – một người con gái yếu ớt và lãng mạn, em đã trải qua sự khổ đau, sự trả giá cho những quyết định vội vàng của đời mình. Em mong manh, em yếu đuối và dễ vỡ …


Anh – xuất hiện thật tình cờ, anh mạnh mẽ, anh như chàng hoàng tử trong mộng của em, người mà em tôn thờ …


Em đồng cảm với anh, em hiểu sự cách biệt về khoảng cách giữa anh và chị ấy. Một khoảng trống vô bờ, và em cần một người để dựa, cần một bờ vai, và em cảm nhận được anh chính là người đàn ông mà em đã kiếm tìm …


Anh đồng cảm cùng em, vì em hiểu anh chỉ cần nhìn từ ánh mắt, em cho anh sự nồng nàn, dịu dàng và em biết chia sẻ những điều mà khoảng cách quá xa giữa anh và chị ấy đã làm cho chị ấy không thể sẻ chia cùng anh.