Tôi sinh con được 3 tháng.Một cậu bé bụ bẫm đáng yêu.Tôi lấy chồng được 3 năm mới có em bé.Từ lúc sinh tới hiện tại tôi như trải qua cơn ác mộng và thật sự may mắn tôi chưa làm gì rồ dại.Thời điểm này tôi tạm ổn để viết những dòng tâm sự này.Chúng tôi lấy nhau và ở riêng cho dù má chồng phản đối gay gắt và thiếu điều ngăn cản cưới,dù êm xuôi sau đó nhưng đó hình như là nỗi uất ức rất lớn của má chồng tôi.Nhà có 2 đứa con trai nhưng má chồng tôi yêu thương chồng tôi thái quá đến nỗi khi lấy tôi ra riêng thì má chồng luôn tâm niệm mất con và đi rêu rao khắp nơi về điều đó.Lúc vui thì yêu thương chăm sóc nhẹ nhàng lúc buồn thì gọi con trai về chửi rủa tôi,cứ dăm bữa nửa tháng là kiếm chuyện bươi móc chửi rủa la lối,đặt thêm chuyện này,bịa thêm chuyện kia dù tôi vẫn về hàng tuần,vẫn cố gắng hiếu thuận bù đắp cái nỗi mất mát con mà má chồng tôi tự vẽ ra nhưng hình như bà vẫn ấm ức.Mỗi lần vậy vợ chồng tôi lại gây nhau.Cái chính là không bao giờ má chổng tôi kêu 2 vợ chồng tôi về và la mắng mà chỉ kéo 1 mình chồng tôi về méc và chửi rủa.Chồng tôi stress,về nhà tôi nghe cũng stress rồi gây nhau,chả vui vẻ với nhau dù chồng tôi rất hiểu chuyện và hiểu má chồng tôi thế nào nhưng cứ thế mãi thì cũng đâm cáu gắt,mệt mỏi.Vợ chồng tôi có con,chúng tôi phải dọn về ở bên nhà tôi để tiện có người chăm bé,không dọn về nhà má chồng tôi là vì với tính tình như vậy,chúng tôi sẽ chia tay sớm.Chồng tôi hiểu điều đó nên cũng đồng ý.Trong thời gian tôi có thai thì chăm sóc tận tình,là vì cháu đích tôn.Khi tôi vừa sinh xong thì lại bắt đầu kiếm chuyện.Bắt đầu khóc lóc với chồng tôi là mất con mất cháu,tiền bạc chồng tôi làm ra sao bà không được hưởng mà là tôi hưởng.Bà kiếm chuyện đặt điều khi tôi đang ở cữ rồi la mắng,nói tôi hỗn hào mất dạy không lễ phép,điều mà mười mấy năm từ lúc yêu tới cưới tôi chưa bao giờ phạm phải.Tôi quá uất ức nên phải lên tiếng trực tiếp để đối chứng thì nhận được kết quả vô cùng tồi tệ.Còn điều gì tàn ác hơn nữa khi tôi sinh chưa được 2 tháng thì gửi 1 tin nhắn dài cho tôi rồi kể lể chồng tôi thương hại tôi mới lấy tôi,trong thời gian tôi chữa hiếm muộn thì không nhờ bà can ngăn thì chồng tôi đã lấy người khác để có con rồi,rồi gửi cho tôi thư tình của người khác gửi cho chồng tôi trước khi cưới tôi...bảo tôi chả có gì tốt đẹp xứng đáng,không nhờ bà thì tôi đừng hòng lấy được chồng.Chồng tôi thật sự shock khi đọc được những điều đó trong khi gửi cho chồng tôi bức thư thì thảm thiết cầu chúc vợ chồng tôi sống đời với nhau dù tôi có hỗn hào thế nào với bà đi nữa mà sau lưng thì đặt điều xuyên tạc gửi riêng cho tôi để chia rẽ,phá hoại.Tôi shock đến mức ngay lúc đó đã nghĩ đến việc ôm con tự tử nhưng may mắn là có chồng tôi ngay lúc đó để tôi đối chất.Tôi không ngờ bà có thể bịa đặt ra những cái đó,nói trắng thành đen,hãm hại,bôi nhọ ngay cả với con mình để đạt được mục đích.Và cái tôi thấy tàn ác nhất là cùng là phụ nữ với nhau mà có thể đối xử và nói những điều tệ hại ngay lúc tôi vừa sinh,muốn tôi lên máu sản hậu mà chết thì mới vừa lòng hay sao.Cùng là phụ nữ chắc chắn bà phải biết thời điểm nhạy cảm của người phụ nữ trong lúc ở cữ mà tô không ngờ bà nghĩ thế nào mà làm điều tàn tệ đó.Đời tôi đau khổ quá nhiều vì bà,trước và sau khi cưới đều vậy nhưng may mắn chồng tô lại hiểu và rất mực yêu thương bảo vệ tội nhưng người ta là máu mủ ruột rà sao mà bỏ được.Cả gia đình đó đều bao che,phung dưỡng cho cái thói đặt điều,bịa chuyện đó và không ai lên tiếng vạch trần.Nên bà chả bao giờ biết,vẫn khinh khỉnh cho rằng mình đúng và hoang tưởng với những gì mình nói.Giận hờn nhau dăm ba bữa thì thôi,tôi cũng không có quyền chia rẽ mẹ con họ,đó là điều không đúng.Khác máu thì tanh lòng!Giờ tôi chỉ có thể tự mình bảo vệ và che chở cho chính mình.Vậy những gì má chồng tôi đã làm là không quá đáng hay tôi đã suy nghĩ thái quá?