Mình viết chuyện này ra không phải để “buôn than” gì, mà chỉ là mình muốn các bố, các mẹ trên này lắng nghe và cho mình biết là mình suy nghĩ như thế có đúng không, lần sau có nên chia sẻ với chồng như thế nữa không. Hay nếu mình đã sai rồi thì mọi người cũng cho mình biết để lần sau mình rút kinh nghiệm.


Chuyện là thế này: 2 vợ chồng mình lấy nhau đã 3 năm, có một con gái 21 tháng tuổi. Khi con được 4 tháng, nhà mình chuyển vào trong Sài gòn sống vì chồng mình được offered một công việc tốt hơn trong này. Do thời gian đó con quá nhỏ, mình lại sinh lần đầu tiên, nên cả nhà đã bàn nhau là bà nội theo cùng để giúp 2 vợ chồng chăm con, vì sau này mình cũng quay lại đi làm chứ không ở nhà mãi được.


Vậy là nhà 3 người lớn, 1 con gái bé xíu vào SG, đến nay đã gần 2 năm. Trong cuộc sống chung, mình là người biết nín nhịn (theo lời mọi người) và khéo léo (chính lời mẹ chồng). Cuộc sống không có bất cứ sự mẫu thuẫn gì. Tất nhiên có những việc không thể theo ý muốn của mình, nhưng nói chung mình biết dung hòa mọi chuyện. Nếu việc gì có thể nhịn được thì mình sẽ nhịn, sẽ chọn giải pháp im lặng. Còn nếu việc gì mình thấy cần phải làm, thì mình vẫn cố gắng thuyết phục bà, dù thời gian là rất dài, để có thể đạt được mục tiêu. Đơn cử như việc thuê giúp việc, bà rất phản đối vì bà không thích có người lạ ở trong nhà. Nhưng quả thực đi làm về đã mệt rồi, mình chỉ muốn chơi với con thôi, hoặc cho con ăn uống, tắm rửa… chứ không muốn phải làm việc nhà như lau chùi, giặt giũ, dọn dẹp…. Chính vì thế sau gần 1 năm thuyết phục bà nội, mình đã dần dẫn thuê người làm theo giờ cho bà quen dần, và tiếp đó là thuê ở hẳn.


Mình dài dòng một chút đê mọi người hiểu là mình cũng biết suy nghĩ và cư xử. Tuy nhiên trong cuộc sống dù sao vẫn có những va chạm nhỏ. Tại thời điểm xảy ra chuyện va chạm/không ưng ý/không hài lòng, mình đã im lặng. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là mình không có những suy nghĩ “khang khác” về mẹ chồng. Ví dụ:


1. Mình mua quần áo mới cho con, rất ít khi bà mặc cho bé. Bà hay chê ngay tại chỗ là cái này xấu, cái kia hở cổ, cái nọ trông “quê quê”. Có hôm, trong mấy chiếc áo mình mới mua về, đang thử mặc cho con, có một cái bà bảo: “Trông xấu lắm, em bé nhà mình không hợp mầu này, bảo bố nó chuyển ra ngoài bắc cho em Cún (cháu ngoại bà)”. Mình cũng buồn nhưng thôi, nghĩ đôi co làm gì, nên cũng chuyển ra ngoài bắc. Còn những lúc đi chơi, thấy bà mặc quần áo cho con gái không được ưng ý lắm, mình chủ động thay lại cho con theo ý mình. Giầy dép cũng thế, mình mua ở nước ngoài về, hoặc mua ở Diamond, Parkson, bà đều không thích. Thế nào cũng có đôi “cứng quá”, “mềm quá”, “rộng quá”…


2. Công ty mình hay tài trợ cho 1 chương trình ca nhạc trực tiếp trên TV, mỗi tháng 1 lần. Suốt 8 tháng nay mình mang vé về nhà, bà đều dành phần đi. Thôi thì mình cũng nghĩ bà ở nhà suốt ngày, ít khi đi đâu, mình cũng ok. Cả công ty đều biết mình không đi được mà nhường cho mẹ chồng đi, nên người ta cứ hỏi han sao không đi, mình chỉ cười bảo em bận trông con nhỏ, để mẹ em đi cho vui. Đến hôm nhạc Rock, mình nghĩ bà sẽ không đi, nên có hẹn chồng là tối nay mình đi anh nhé, chồng ok. Đến tối về mình bảo mẹ ơi hôm nay con đi xem nhé, thì mẹ chồng mình bảo “Ơ thế ai trông em bé? Hay thôi mang em bé đi luôn”. Mình sợ âm thanh to quá, em bé còn nhỏ nên lại đành “xung phong” ở nhà cho bà đi. Nhưng sau đó mình không mang vé về nữa, vì công ty bao giờ cũng thấy mình lấy vé mời mà không đi, thật sự mình rất ngại. Mình nghĩ là lúc nào mẹ chồng thích đi xem ca nhạc/cải lương, thì mình sẽ mua vé ở chỗ khác vậy.


Những khi xảy ra chuyện, thường là chồng mình không có nhà, hoặc cũng không để ý, vì anh ấy nghĩ chuyện phụ nữ vớ vẩn. Mình biết công việc anh bận nên cũng không bao giờ nói ra cả, chỉ giữ trong lòng thôi. Đến đêm qua, 2 vợ chồng nói vài chuyện thì mình cũng có nói lại những chuyện đó, chỉ với mục đích tâm sự 2 vợ chồng, để anh hiểu mình hơn và tìm kiếm sự sẻ chia của chồng. Vậy mà chồng mình lại nổi giận, cho rằng mình nhớ dai, thù vặt và nhỏ nhen. Mình rất buồn, thực sự rất buồn và cảm thấy trống rỗng, không biết nghĩ thế nào nữa. Mục đích chỉ là muốn chồng chia sẻ, cảm thông thôi mà chồng làm như là mình đòi anh ấy ra ở riêng, rồi gửi bà ra bắc….


Cũng nói thêm với mọi người là, hơn ai hêt mình rất biết ơn bà vì đã theo vợ chồng mình vào tận trong này, chăm con, coi sóc nhà cửa, cơm nước. 2 vợ chồng đi làm từ sang đến 6h30 tối mới về. Để thể hiện lòng thành của mình với mẹ, mình cũng nhân dịp này dịp kia thu xếp mời ông vào chơi với bà hoặc bà ra băc thăm nội ngoại, thăm con gái, các cháu, khoảng 3 tháng 1 lần, đi bằng máy bay vì vợ chồng mình cũng có điều kiện. Hàng tháng đều đặn biếu bà 1 triệu tiêu vặt, ăn sáng, chùa chiền. Ngoài ra mua them quần áo, giầy dép, mỹ phẩm, hoặc đi nghỉ mát, đi chơi. Tháng cuối năm có tiền thưởng ở công ty, mình thêm vào mua tặng mẹ chồng lắc vàng... Nói chung mình thấy mình sống khá phải phép (mình chủ quan nghĩ thế). Vậy không biết các bố các mẹ nghĩ mình có sai không, và sai ở đâu, sai như thế nào để mình còn rút kinh nghiệm.


À, nói thực mình cũng rất biết ơn bà nội nhưng mà có 1 chuyện có dấu ấn sâu đậm mình vẫn chưa quên được. Đây là khi mình cưới xong, trả hết các khoản tiền thì hồi môn chỉ còn 1 chiếc xuyến vàng. Mình gửi mẹ chồng nhờ giữ hộ, nhưng bà đã không hỏi ý mình mà bán đi cho tiền em chồng vì khi đó em chồng mình sinh, nhà nó không có tiền. Mình biết và chỉ cảm thấy tủi than thôi, 1 năm sau mới dám nói với chồng. Chồng cũng an ủi và bảo là thôi cho qua luôn.