Tôi đã yêu 1 người hơn 6 năm, bao gồm 4 năm quen nhau và hơn 2 năm là vợ chồng.
Hạnh phúc và đau khổ, nước mắt hay nụ cười, tôi đều đã từng trải qua.
Chồng tôi rất yêu tôi, nhưng khi cái vô tâm của a đạt đến giới hạn sự chịu đựng của tôi, thì mọi thứ ko còn là gì nữa.
Khi tôi có ý nghĩ giết đứa con mới 20 ngày tuổi, tôi nhận ra mình bị trầm cảm sau sinh. Tôi đã nghĩ mình thật đáng sợ. Nhưng vì ai, do ai và tại ai mà tôi bị như vậy?
1 tháng ở cữ, ko có bất kì sự san sẻ nào từ chồng và gia đình chồng. Mọi việc chỉ làm qua loa cho có chứ hoàn toàn ko để tâm. 1 tháng đó, tôi ở trong địa ngục.
Tôi ko thể tưởng tượng dc sự vô tâm của họ lại có thể làm tôi gục ngã như vậy. Tình cảm tôi dành cho chồng cũng theo đó mà tan đi.
đến nay khi con gần 1 tuổi, bao nhiêu lời hứa hẹn sẽ thay đổi để tôi vui lòng, lại giống như nhiều lần trước, bay theo gió.
Thậm chí khi tôi còn nằm trên giường bệnh, chưa biết sống chết ra sao, nước mắt đã phải đổ ra quá nhiều.
Tôi yêu chồng, nhìn a chăm sóc tôi những ngày bệnh tôi biết a vẫn chưa đêna nỗi nào. Nhưng longf tôi nguội lạnh, tôi ko thể nào chấp nhận a dc nữa, ko thể nào tin a dc 1 lần nào nữa. A quan trọng gd a quá nhiều, đến nỗi ko phân biệt dc đúng sai. Tôi có nên ly hôn ko?
Điều tôi băn khoăn nhất vẫn là đưa nhỏ....
Nhưng tôi thật sự ko thể cho chồng thêm 1 cơ hội nào....