Với tôi, có một công việc để làm, một đứa con trai để hy vọng và có một người đàn ông để tôi yêu thương. Thế là đủ!


Sau những lần yêu thương, lựa chọn, tôi lấy chồng lúc 22tuổi, còn chồng tôi 30tuổi. Chồng tôilúc đó trong mắt tôi và tất cả mọi người, anh là một người đàn ông của giađình, một người đàn ông tốt và thực sự được như tôi đã từng mong đợi. Con trai tôi ra đời trong niềm vui tưởng chừng như ko tả xiết.. Tôi hạnh phúc và mãn nguyện, gần như dồn hết tâm sức và tình yêu vào tổ ấm đó củamình…


Rồi một ngày bão dông ập đến, tôi, một người đàn bà bé nhỏ, ôm một đứa con trai bé nhỏ, đứng chơ vơ giữa dòng đời. Sau một đêm, tôi trắng tay tất cả. Người đàn ông tôi đã hết mựcyêu thương và tin tưởng đã vứt bỏ mẹ con tôi chỉ vì tính ích kĩ của cha mẹ và chị em anh ấy.



Ngày đó, nếu tôi biết sớm cái tính ích kĩ của mẹ anh ấy và cái tính gia trưởng không lập trường của chồng tôi thì tôi đã không về nhà đó, rồi sau đó hoàng loạt những gì mâu thuẩn xãy ra đều xoay quanh đồng tiền (từ món nợ tiền ngân hàng 30 triệu đồng mà bà mẹ chồng đã vay cho chồng tôi học đại học từ 8năm về trước giờ cưới tôi về thấy vàng và tiền cưới nhiều nên bà bắt buộc vợ chồng tôi phải trả lại, tôi chỉ trả khi có giấy trắng mực đen của giấy tờ nợ nần , nhưng bà không đưa giấy tờ ra, một mực bắt tôi phải trả, tôi không hiểu vì sao chồng tôi đến nay đã 30tuổi rồi mà sao vẫn còn nợ nần của sinh viên, mãi sau này tôi mới biết nợ nần đó là của em gái chồng tôi, nó học đại học sư phạm đà nẵng)


Bước vào lớp 11thì cũng là lúc tôi suy sụp nhất khi biết tin mẹ mình bị ung, và khi cánh cửa Trung học khép lại thì cũng là lúc tôi phải bương chải ngoài đời để kiếm tiền mưu sinh cho cuộc sống. Tôi gặp anh, (gần nhà cách nhau 5 phút đi bộ) rồi yêu thương, cưới hỏi chỉ vỏn vẹn trong vòng 9tháng, sau khi khoát lên mình chiếc áo soiree tôi biết mình gánh trên vai trọng trách của con dâu duy nhất trong nhà, họ nói tôi không có bằng ĐẠI HỌC như con của họ nên người nhà trong gia đình chồng không ai coi tôi ra gì cả. Nhưng chỉ vì quá yêu anh, đơn giản tôi chỉ nghĩ sống với anh chứ không sống với gia đình anh dẫu gia đình anh có thành kiến với tôi như thế nào đi nữa cũng không thành vấn đề.


Làm dâu gần nhà, bát cơm chan đầy nước mắt, âm thầm sống vì người ta đã ghét mình từ khi mình chưa về làm dâu. Cha chồng dẫu có ghét mình, nhưng không bao giờ tỏ ra bên ngoài, còn mẹ chồng thì ghét ra mặt, tôi cố chịu đựng thêm để được sống bên người mình yêu. Rồi 5tháng sau tin vui lại đến, tôi đang mang trong mình giọt máu của chồng tôi, vì thai yếu nên tôi không đi làm đuọc phải ở nhà dưỡng thai, tưởng chừng họ biết tôi đang mang trong bụng đứa cháu đích tôn của họ, họ sẽ yêu thương tôi, nhưng không, họ càng chì chiết tôi, đi đâu bà mẹ chồng cũng nói xấu tôi đủ điều vì không đi làm về đưa tiền cho bà quản lí, và còn nói sau này chồng tôi làm ra tiền, có bỏ tôi đi cũng cưới được chục cô vợ, đẻ chục đứa cháu, giờ họ không cần đứa cháu này.


Đau đớn hơn khi biết mẹ, chị em chồng tìm mọi cách để chia rẻ vợ chồng tôi. Thậm chí là thuê thầy phù thủy về nhà yểm bùa cho tình cảm vợ chồng tôi sức mẻ.


9tháng 10 ngày tôi sinh được cu Tin nặng 3,2kg, chỉ có duy nhất là chồng tôi và mẹ ruột trông nôm ở bênh viện, còn tuyệt nhiên không thấy mẹ chồng tôi đâu. Cái người mà sau này con em gọi là bà nội thì không thèm đoái hoài cháu, không chịu làm mâm cỗ đầy tháng cháu, sau khi sinh được 20 ngày thì mẹ chồng tìm mọi cách quậy cho tinh thần tôi bị suy nhược, sau sinh sức khỏe và thần kinh yếu tôi khóc rất nhiều, có lúc tôi bệnh trầm cảm định nghĩ quẫn, nhưng mẹ tôi đã kịp thời can ngăn, và mua thuốc sản hậu cho tôi uống, con tôi mới sinh ra nào đâu có lỗi gì, sao họ lại tàn nhẫn với con tôi như vậy.


(Ở đất Quảng quê tôi có tập tục từ sưa đến nay là sau khi con gái lập gia đình có con đầu lòng thì về gia đình cha mẹ ruột sinh nở, đến khi 3tháng 10 ngày xong việc ở cử thì được cha mẹ chồng xin dâu đón cháu về và có đem ít tiền và quà cóp biếu xén để tỏ lòng thành với việc chăm sóc cháu nội họ) Khi tôi đủ cử thì không thấy một ai ở bên nhà chồng tôi lên xin dâu đón cháu, vì vậy ròng rã suốt 8tháng tôi ở nhà mẹ ruột, bao nhiêu chi phí nuôi tôi và con, gia đình tôi đều lo. Cách nhau có 5phút đi bộ mà người ta cũng chẳng thèm tới nhìn cháu đến một lần, nói gì đến nuôi cháu, vì làm thủy điện nên 2 tuần mới đc về nhà, ban ngày thì chồng tôi ở nhà anh ấy, ban đêm mới đến với mẹ con tôi. Thấy chồng tôi rất yêu thương hai mẹ con tôi, họ tỏ ra ghanh ghét với tôi, hai cô chị và một cô em chồng bàn với cha mẹ chồng tôi ép buộc chồng tôi không được lên xuống với mẹ con tôi nữa, nhưng chồng tôi không đồng ý, thế là cả gia đình chồng bỏ ra gần cả 30 triệu để thuê thầy cúng về yểm bùa, bỏ ngải trong phòng vợ chồng tôi nhằm để chia cách chúng tôi.


Sau khi chuyện này bại lộ ra, tôi dường như suy sụp hoàn toàn tôi không nghĩ họ lại thất đức đến nỗi cháu nội đích tôn họ có thể sẵn sàng vứt bỏ. Gia đình họ đang âm thầm gán cho tôi cái tội là bỏ bùa mê chồng, tôi sốc và khóc rất nhiều, nhưng tôi vẫn còn tinh thần để hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng khi hỏi xong chân tay tôi cũng bũn rũn khi nghe chính những lời này phát ra từ chính miệng chị chồng. Cái người đang mang bầu 9tháng và đứa em chồng đang học Đại Học Sư Phạm vì tính ích kĩ của mình gây ra đỗ vỡ hạnh phúc cho vợ chồng tôi. Tôi hỏi:


_ tại sao chị lại vu khống cho tôi cái tội bỏ bùa mê thuốc lú cho chồng tôi vậy chị?


Chị ta trả lời:


- tại vì chồng mày ngu quá, Lúc trước nó chưa lấy mày về nó rất quan tâm đến cha mẹ chị em nhưng từ khi lấy mày về là nó chỉ biết quan tâm đến vợ con thôi, nó không thèm điện thoại về cho cha mẹ chị em gì hết. Sao tối nào nó cũng lên với mẹ con mày vậy. Mày có bỏ bùa mê thuốc lú cho chồng mày không. Nếu có thì mày giải cho nó đi.


Tại sao vợ chồng tôi yêu thương nhau thì nói là tôi bỏ bùa mê thuốc lú, và họ đang ép buộc chồng tôi phải tin điều đó. Tôi không hiểu sao vì lập trường không vững hay vì bùa ngãi trong nhà mà chồng tôi từ một người rất yêu thương vợ con đột ngột thay đổi 360° coi vợ con như kẻ thù.



Tối hôm đó, tôi không ăn cơm và bồng con vô phòng nằm chờ cho đến sáng để được về nhà mẹ ruột, tôi chỉ xin phép cha chồng, người mà duy nhất trong nhaf tôi kính trọng nhất,thoát khỏi cái nhà đầy mê tín đó. tôi về đc 1tiếng thì chồng tôichở tất cả đồ đạt của mẹ con tôi về luôn. Sau đó thì chồng tôi im hơi tăm dạng bị gia đình cấm cản đến thăm vợ con, nhưng cũng tuyệt nhiên một tin nhắn, một cuộc gọi điện cũng không.


Nhưng rồi, mỗi đêm về bêncon, con đã ngủ, bàn tay con mềm mại, những lọn tóc non tơ, đôi mắt con an lànhsay giấc, tôi biết mình không thể buông tay hạnh phúc của mình chỉ vì những con người không đáng như vậy. Trong suy nghĩ của tôi lúc ấy là chỉ muốn cho con được một mái ấm gia đình đúng nghĩa, tôi ôm con gói gắm tất cả đồ đạt, thuê taxi lên chỗ chồng tôi làm để ở trọ, tôi nghĩ sống chung không được thì sống riêng xem sao.


Sau khi đặt chân đến chỗ làm, tôi nhìn thấy sự vui vẻ hạnh phúc trong mắt chồng sau khi thấy mẹ con tôi, anh tìm trọ, thuê trọ, và sắm tất cả đồ đạt cần thiết cho tôi, ra khỏi nhà đó thì chồng tôi hoàn toàn thay đổi đến lạ kì. Anh nói : " giờ mẹ con em lên đây rồi, sông với anh, khi nào ở quê yên ổn, rồi tính tiếp". Sống tách biệt với gia đình chồng, tôi cảm thấy chồng tôi trở về với trước kia. Tôi mừng nhưng chưa được bao lâu thì nghe tin ở quê biết được tôi lên đây sống hạnh phúc, họ rất ganh ghét, và gọi chồng tôi về. Suốt quảng đường chạy xe lên Thủy điện chồng tôi đã khóc rất nhiều. Tối hôm đó cũng là đêm quyết định hạnh phúc của chúng tôi. Tôi biết gia đình anh đang đốc thúc anh li dị, tôi hỏi:


- Giờ tôi làm sao mới làm vừa lòng mẹ, và các chị em của anh hả?


anh ấy nói:


- Thôi muộn rồi không làm gì được nữa. Giờ mẹ và chị em tôi không chấp nhận em, Mình ra tòa đi.


- Được lắm Anh làm cha làm chồng nhưng không bảo vệ được cho con mái ấm, thử hỏi anh có xứng đáng làm cha nó không, li dị vì những chuyện không đáng thử hỏi lương tâm bây giờ và, lập trường lúc trước của anh ở đâu, mình anh cũng không sinh được con đâu, bây giờ anh làm tháng mười mấy triệu đâu còn như thằng làm công một tháng 2;3triệu đâu, Mẹ và chị em anh có nghĩ gì đến hạnh phúc đến tương lai của anh đâu, họ chỉ ích kĩ nghĩ được cho mình thôi, tôi có chết cũng không bao giờ giao con cho gia đình anh nuôi đâu.


Tôi nói để anh tỉnh ngộ và biết được đâu là sáng suốt đâu là mù quán, và đừng để hạnh phúc của mình bị người khác chi phối, anh nói:


-giờ con tôi không cần nó nữa, sau này tôi lấy vợ đê bao nhiêu đứa k được.


-Anh được lắm, anh nghe lời mẹ anh bỏ tôi đi, sau này anh cưới chục cô vợ, đẻ chục đứa con trai thì đâu cần đứa con này nữa, anh để con tôi nuôi và viết tờ giấy là từ vợ, bỏ con đi, để sau này con lớn tôi cũng có câu trả lời cho nó khi nó hỏi gia đình bên cha nó.


Nhưng không anh làm thật, anh viết giấy từ vợ, bỏ con thật các mẹ ạ, tôi không hiểu gia đình anh đang gây cho anh sức ép gì mà khiến anh phải từ bỏ đi chính giọt máu của mình.



Ngày hôm sau tôi mới biết chính mẹ anh đã đem cái chết ra để chọn bà ta hay chọn mẹ con tôi.



Bây giờ tôi nghĩ rất nhiều các mẹ ạ, tôi và anh đã ra riêng rồi đã có csống mới rồi tại sao những lời anh nói chỉ mới hôm qua đây thôi mà đột ngột thay đổi nhanh như vậy. Giờ vợ chồng tôi đã ở riêng rồi mà sao mẹ và chị em nhà đó vẫn không chịu buông tha. Và đây là người đàn ông tôi đãyêu và đã hết lòng tin đây sao! Phải chăng tôi đã sai, phải chăng suốt 2 năm đó tôi đã sống với một người hoàn toàn khác??



Một màng đêm dài thăm thẳm, một con dài đường hun hút, nhiều con đường quá, giờ mẹ con tôi phải đi đường nào đây ?!!!


Tôi cũng chỉ là một người đàn bà bình thường, với bao gánh nặng trên vai, Ai gánh được cho tôi nỗi lo cơm áo? Ai gánhđược cho tôi những đêm dài mất ngủ trông con ốm, Những bộn bề công việc, những áplực xã hội dành cho những người như tôi, ai gánh hộ bây giờ???


Không ai cả, chỉ một mình tôi thôi, tôi phải là niềm tin, là trí tuệ của ngườicha, là dịu dàng, âu yếm của người mẹ. Tôi phải là tất cả để cho con tôi cóđược một ngày mai như bao đứa trẻ khác trên đời.


Tôi mang tiền ra để làm bảo đảm cho sự an toàn của cuộc sống mẹ con tôi. Con trai - nó giúp tôi đứng vững trên đời…


Gởi từ ứng dụng Webtretho của MeOanhCuHuy