Hnay vào đọc báo, đọc đc 1 bài của 1 chị tâm sự về cs vc sau hôn nhân, thấy có nhiều điểm giống hệt tâm trạng v. Thấy có nhiều ng vào khuyên chị đó nên tâm sự thẳng thắn với c để c hiểu và cả 2 gquyet những khúc mắc chứ nếu cứ giữ kín trong lòng có ngày sẽ bị trầm cảm mất. V giật mình suy nghĩ có khi cũng fai tâm sự với c, ko sớm muộn cũng có ngày v chả còn cái cảm xúc j với c thì chít.
Nhớ hồi iu nhau c tình cảm với v, yêu chiều và nhẹ nhàng với v bít bao. Bây giờ thỉnh thoảng lấy cuốn tin nhắn ra đọc lại, v toàn có cảm giác c lúc đó và bây giờ là 2 con ng hoàn toàn khác. Vẫn biết khi yêu mọi thứ đều mới mẻ, cưới rồi sẽ ko thể nào lãng mạn đc như khi yêu nhưng nhiều lúc v vẫn rất thèm đc có 1 ng c đáng yêu như lúc trước. Thú thật mới cưới đc hơn 2 năm mà v cảm thấy cs tc của vc mình bây giờ nó cứ nhạt nhạt sao ý, v nghĩ cứ như thế này thì chắc chỉ 1,2 năm nữa vc mình sẽ chẳng có cảm xúc j với nhau nữa. Có lúc v tự hỏi hay là do yêu nhau lâu quá, mọi thứ tc đã thể hiện hết lúc yêu nên khi cưới rồi mọi thứ trở nên nhàm chán?Đặc biệt 1 năm trở lại đây v càng thấy cstc của vc mình ngày 1 lặng lẽ, rất ít những cử chỉ, lời nói yêu thương, thay vào đó là cáu gắt, cùng lắm là trêu đùa vui chút thôi. Hơn nửa năm rồi vc mình ko làm cái việc mà vc nào cũng làm và fai thường xuyên vì việc đó ảnh hưởng rất lớn đến hpgđ( v đọc trên báo) và điều v thấy lạ là c cũng ko thấy khó chịu thậm chí ko quan tâm mấy. Tất nhiên v tin c chung thủy, những lúc vờ hờn ghen chỉ là lấy cớ để xả stress thôi, nhưng mà v thấy c cũng lạ thật. Mà nhớ lại từ lúc cưới, đa số là v chủ động đòi hỏi chứ hiếm khi c chủ động nhỉ, có khi còn lảng tránh nữa. Rất rất nhiều lần c thu ng lại, tỏ thái độ ko muốn v chạm vào ng c, những lúc đấy v buồn lắm, nằm quay đi và khóc thầm. Buồn vì nghĩ chắc c chán v, giận vì sao c vô tâm.Sau nhiều lần bị bẽ bàng như thế, hình như tâm lý và cx của v bị ảnh hưởng ít nhiều nên có những lần qh v chả có cảm giác j, chỉ thấy đau.Thực ra v hay chủ động đòi hỏi ko fai vì v thik chuyện đó đến mức ấy đâu, mà vì chỉ khi làm chuyện ấy v mới cảm nhận đc ty c dành cho v, c sẽ ôm ấp, âu yếm, nói những lời yêu thương nhất. Đôi khi v chỉ cần có thế. Những lúc bt, hiếm khi nào c thể hiện tc với v, v có nũng nịu thì c cũng cười trừ rồi né tránh. C có bít chỉ 1 cái ôm, 1 cái hôn hay đơn giản 1 cái nắm tay nhẹ nhàng cũng làm v xúc động, thấy yêu c biết nhường nào. Nhưng rất ít khi c cho v cảm giác ấy. Có lúc v nghĩ c ko quan tâm đến cx của v, ko biết v cần j và thik j, nếu như thế thì v cũng chẳng cần fai quan tâm đến c để thấy buồn hơn. Và đã có tgian v bỏ bê, ko chăm chút quần áo, ăn uống cho c nữa. Nhưng hình như chăm sóc c là thói quen và là niềm vui của v hay sao ý mà v ko chịu đc khi thấy quần áo c vứt lung tung, c đi làm về ko có j ăn. Thế là lại tặc lưỡi cho qua cái cảm giác hờn giận, cái số v nó thế. Mà đúng thế thật, là con gái thì luôn mong chờ sự lãng mạn đặc biệt là trong những ngày lễ hay kỉ niệm nhưng dường như nó quá xa xỉ với v c nhỉ. C hiếm khi chủ động làm v bất ngờ, v đã quá quen, ko mong chờ j nhiều nhưng thật lạ cứ vào những ngày đó ko bỏ đc cái thói quen chờ và hi vong 1 điều j đó mong manh để rồi buồn thất vọng. Có khi nào c nghĩ 1 lời chúc kèm theo 1 cái ôm hoặc đơn giản 1 lời chúc tình cảm qua tin nhắn cũng đã thỏa mãn đc v ko? Có khó lắm với c ko?
Sau mấy năm yêu nhau và khi đã trở thành vc, v nhận ra rằng hình như với c chẳng có j thực sự quan trọng, cứ im lặng, bất cần như trêu ngươi chọc tức ng khác. Và c đã thành công khi nhiều lần làm v fat điên. Nhưng rất hay là sống lâu với c, v đã bị ảnh hưởng thì fai. Bây giờ v cũng biết kìm nén cảm xúc và cho phép mình bất cần. Giận nhau, c ko nc v cũng ko nc. C có bạn để đi chơi cho xả stress, v ko có và cũng chẳng muốn tâm sự cùng ai thì v viết ra, viết chán, khóc chán rồi thôi. Ngay cả trong chuyện qhvc, v cứ mãi ở thế chủ động, buồn và tự ái quá thì v tự nhủ, chả việc j fai cố gắng nữa vì có cố gắng cũng ko thay đổi đc suy nghĩ của c. Thế nên v cũng cố thủ, kiềm chế ko bộc lộ tc nữa, có 1 chút hi vọng sẽ làm c quan tâm v hơn. Nhưng hình như v sai rồi, c cũng chẳng nồng nàn hơn, chẳng chủ động hơn, vẫn thế. Cái cảm giác buồn thất vọng nó càng làm chai sạn cảm xúc của v. Thật buồn cười, từ khi sinh Lina, v lại càng thấy vc mình xa cách và cũng thật hay v đã học đc cách kiềm chế cảm xúc. Có khi ko ân ân ái ái, ko âu yếm, tc thì cả v và c vẫn sống. Đàn ông thường ko chịu đựng nổi, nhưng v thấy c chả vấn đề j, thế thì v sao fai có vấn đề chứ. Buồn quá, v tự an ủi mình thế đấy. Bây giờ hàng ngày vẫn nói cười vui vẻ nhưng cứ đêm đến là v thấy c xa lạ lắm, có lúc xa vời vợi ý. Nhiều khi thèm 1 cái ôm ấm áp, 1 nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cảm thấy ngại. Đòi hỏi nhiều quá có khi c khó chịu.
Ôi, v chả biết đã viết linh tinh những j rồi, hình như bao ấm ức hnay đc dịp cứ tuôn ra ý. V đọc thấy có ng bảo đã là vc thì điều j cũng có thể trao đổi, một khi đã thấy ngại ngùng và xa lạ là tcvc đã có vấn đề. Tự nhiên thấy sợ. Sợ 1 ngày nào đó v bi chai lì cảm xúc, ko xác định đc mình muốn j, và có muốn thì lại lo sợ bị thất vọng. Cái vòng luẩn quẩn ấy có khi nào làm v fat’ điên?
C đọc đi nhé, chả biết để làm j, nhưng cứ đọc đi, có khi nhận ra đc điều j đó. Cũng có khi đọc xong bảo v bị khùng. Và cũng có khi v bị khùng thật ý chứ.
PS: mới bị ông bà nội nói vì tội ko cho Lina uống mật ong. V im lặng ko giải thik nữa. Biết là ông bà rất yêu và lo cho cháu, nhưng vẫn hơi buồn buồn. V đã gắng hết sức của 1 ng mẹ để yêu và chăm sóc con 1 cách tốt nhất có thể rồi.