Nhật ký của ông chồng lấy phải vợ lười.


Ngày còn độc thân, mẹ tôi hay nhắc tôi phải lấy vợ, để còn có người chăm sóc cho tôi. Nghĩ tới chuyện có vợ nghĩa là chẳng khi nào đi ra ngoài mà vớ vẫn còn đang ẩm, hay không bao giờ phải đích thân dọn dẹp cái ổ sau vài tháng tha hồ bày bừa. Thế là tôi lên kế hoạch để cưới được một cô vợ về. Lúc tôi ngỏ lời, nàng thỏ thẻ : " em vẫn còn ham chơi lắm, không biết làm vợ thế nào thì sao mà lấy chồng ". Ấy vậy mà sau khi dùng mọi thủ đoạn với nàng, nàng đã lên xe hoa về làm vợ của tôi. Mọi thứ bây giờ mới bắt đầu.


Ngày đầu về nhà chồng, nàng vẫn quen giấc khi ở nhà mình, ngủ phát tới tận 9h mới chịu bình minh. Mẹ tôi lắc đầu ngao ngán, nhưng cố đỡ hộ nàng dâu mới rằng chắc hôm qua đám cưới khách khứa mệt quá. Thế nhưng hôm sau cũng chẳng khá khẩm hơn. Những ngày nàng đi làm, nàng chỉ thức giấc lúc gần đến giờ đi làm, nếu nhà có đồ ăn sáng thì nàng ăn vội vàng, còn không thì phóng xe đi luôn, tranh thủ mua gì đó ở cạnh chỗ làm.


Lấy nhau chừng nửa năm thì chúng tôi ra ở riêng, chỉ có nàng và tôi ở một nhà. Lúc này tôi mới biết được nàng lười biếng tới chừng nào. Thời gian này nàng chỉ ở nhà làm việc nhà và chăm sóc cho tôi, nhưng việc đó cũng tưởng chừng quá sức so với sự chăm chỉ vốn có của nàng. Mỗi sáng thức dậy, nàng dơ chân cao đá vèo một phát, làm mớ chăn gối chồng đống trong góc giường. Tôi gấp gọn gàng làm gương cho nàng thì nàng nói anh cứ để đó, tý em lại ngủ bây giờ í mà , gấp làm gì cho mất công. Hồi mới ở riêng thì nàng còn cơm nước ra hồn cho tôi. Thi thoảng nàng còn dậy sớm ( chuyện này rất ít khi xảy ra) nấu đồ ăn sáng cho tôi ăn trước khi đi làm. Rồi tối đi làm về muộn, nàng còn nấu cơm tinh tươm chờ tôi về ăn. Nhưng cũng chỉ được ít ngày, nàng lại không nấu nữa, theo nàng là vì tôi không chịu ăn nên nàng giận! Có hôm tôi đi làm về muộn, tìm khắp nhà chẳng thấy nàng đâu, chui vào nhà tắm thấy nàng như con nhộng nằm ngâm người trong bồn tắm. Thế là nàng giật mình, ơ anh đã về rồi à, em tắm mà ngủ quên mất, vẫn chưa nấu cơm! Thế là tôi lại lật đật chạy đi nấu nướng, để cho nàng tắm xong còn có cơm ăn.


Phải nói bệnh lười của nàng nặng nhất lúc nàng có bầu. Ngày nàng mới về làm dâu, nàng đã tròn trịa sẵn. Khi nàng có bầu chừng 6-7 tuần gì đó, nàng cho tôi xem cái bụng to tổ chảng của nàng, rồi bảo con mình lớn nhanh quá bố nó ạ. Tôi thừa biết cái bụng đó là bụng mỡ của nàng, chỉ là hồi chưa bầu nàng cố nín thở hóp vào, giờ lấy lý do có em bé nên tha hồ để nó phình ra. Biết vậy nhưng tôi không nói gì, sợ nàng tự ái mà đứa bé trong bụng buồn. Nàng bị đau lưng từ rất sớm, chỉ cần hơi cúi làm việc nhà thôi là nàng đã đau phát khóc nên được. Thế là tuyệt nhiên những việc nhà như quét dọn ấy nàng ít khi động tay. Cơm nước nàng cũng ít khi nấu, bởi nàng bảo nấu xong ngửi mùi kinh không ăn được. Mệt nhất là hồi nàng ốm nghén, hay là cúm gì đó, nàng cũng không rõ mà tôi cũng chẳng biết gọi là gì. Tôi thấy bảo phải kiêng nước, kiêng gas, kiêng lửa, kiêng tất tần tất mọi thứ trên đời thì mới nhanh khỏi. Vậy là mọi việc từ A tới Z nhiễm nhiên là của tôi. Buổi sáng nàng cứ ngủ tới trưa, còn tôi phải dậy từ sớm đi chợ, nấu cho nàng nồi soup hay nồi cháo để nàng ăn cả ngày, rồi tối đi làm về lại lao vào bếp mà băm băm chặt chặt, xào nấu. Nàng ở nhà cả ngày chỉ có mỗi việc ăn xong lại ngủ. Từ ngày có bầu , tính ra nàng phải ngủ 15-16h/ ngày. Thời gian còn lại rơi vào việc ăn và facebook. Tuyệt nhiên không có thời gian nào giành để chăm sóc cho tôi hay l việc nhà. Cuối tuần nào tôi cũng phải mang vác đồ ăn về chất vào tủ lạnh cho nàng, bởi tôi sợ nàng ra ngoài đường đầy băng trơn trượt, dù siêu thị cách nhà chỉ vỏn vẹn 100m.


Có đêm hai vợ chồng đang say giấc, tôi chợt tỉnh giấc vì nàng dụi dụi má vào vai mình. Hỏi ra nàng mới thỏ thẻ rằng em đói quá chồng ạ. Thế là tôi lại lồm cồm mò dậy, nấu cho nàng nồi cháo gà đỗ xanh. Lúc ăn thấy nàng ăn có vài thìa, nàng bảo lúc anh nấu em đói quá nên làm quả lựu với hai quả táo rồi, còn đâu cháo để giành ngày nay ăn cũng được, vợ chồng đi ngủ tiếp đi em ấm bụng rồi!


Rồi bao nhiêu ngày nàng ước ao được ăn cái món bún đậu mắm tôm. Tôi đã chữa cháy đủ kiểu, nào là bún chả, bún cá, bún măng vịt nhưng nàng vẫn một mực đòi bún đậu mắm tôm, mà bún phải là bún lá giống như hàng bán ở nhà ấy. Ở cái đất này tôi biết tìm đâu ra cho nàng .......