Anh à từ ngày em thành 1 người vợ cũng là ngày mình thành 1 mái ấm thì cũng là lúc em ko còn đc những tin nhắn yêu thương khi em đang ở công ty , cũng ko còn những ngày kỷ niệm của tình yêu chúng ta , ko còn đc anh nắm tay khi đi trên đường phố , ko còn đc gối lên tay anh gọn lỏn trong vòng tay thân thương mà ngủ . Cố tình ko hiểu những điều em khao khát , những nỗi niềm em k thể nói thành lời . Tất cả chỉ thay bằng 1 câu nói : mình đã là vợ chồng !
Uh ! hay thật đấy đã là vợ chồng thì em ko đc nhõng nhẽo ko lên ôm anh khi ngồi sau xe vì anh nghĩ ko cần thiết phải tỏ ra như thế mình đau phải những đôi yêu nhau . Em thấy thật là buồn nhưng em vẫn thường làm vậy , làm theo những gì em cho là đúng và em muốn nhưng mà anh luôn hất tay em ra khi em ôm . .. Bùn ...
Có những lúc em cần gì em mong muốn cái gì , anh hiểu nhưng tại sao anh ko làm điều đó cho em dù là quá dễ dàng , đối với anh đã là vợ chồng thì bên nhau là đủ rùi sao , chăm sóc cho nhau khi ốm đau là đủ sao . Em còn cần nhiều hơn thế anh có biết ko . Đã rất lâu rồi em ko đc cùng anh đi chơi đã rất lâu rùi em ko đc nghe anh nói yêu em . Anh đã cho em 1 mái ấm mà em ko bao giờ phải lo lăng bởi vì anh luôn về nhà đúng giờ luôn ăn cơm đúng giờ và ko đón em muộn khi tan làm nhưng anh ơi vợ chồng đâu chỉ có thế .
Em bùn thực sự là rất buồn . Còn rất nhiều điều khác mà em ko thể nói hết ra .
Nhưng em đã chọn anh và em sẽ luôn chấp nhận tất cả và em vẫn sẽ làm những gì em muốn .