Em theo dõi wtt từ cách đây hơn 5 năm kia nhưng đến hôm nay mới viết lên đây lần đầu tiên.
Em viết để mong muốn được nghe lời nhận xét khách quan từ các chị để rút ra kinh nghiệm cho bản thân. Mong các chị đừng cười em nhé.
Em lấy chồng đến nay được 2 năm. Có một bé gái giờ 3m tuổi.
Em và chồng em quen nhau đc nữa năm thì cưới. Về sống cùng gia đình anh. Ban đầu mọi chuyện rất êm đẹp. Tính em hay ngại. MC nói gì em cũng dạ, vâng rồi cho qua nên không va vấp gì. Mọi chuyện bắt đầu ko êm thâm kể từ khj 2 VC e quyết định buôn bán kiếm thêm đồng tiền do 2VC làm nhà nước lương chẳng đủ phục vụ bản thân nói gì đến con cái. Ban đầu BMC cũng ủng hộ vc e. Thường hay giúp đỡ chúng e các việc nhỏ trong kinh doanh ( vc e kinh doanh theo hình thức mua đi bán lại ). Lâu dần thấy vc e bán buôn khấm khá nhưng tụi em chỉ đóng tiền ăn như bình thường chứ không gửi thêm gì cho BMC.
Lâu dần ko hài lòng thể hiện trong lời nói. "Bán buôn không khi nào cho bố mẹ đc 1 đồng". Ban đầu chồng e ko để ý. Chỉ mình em để ý thôi. Con dâu mà. Phải để ý xem ngta ntn mà sống chứ. Vc e cũng lục đục suốt một tgian dài. Em cứ hay bầm bầm rằng ông bà đòi hỏi. Số là em sẽ không như thế nếu không có chuyện hôm cưới xảy ra.
Chuyện là hôm làm cưới e xuýt xỉu khj sau 3 ngày vật vờ với cưới xin từ nhà gái sang nhà trai thì lúc 12h đêm hôm cưới nhà trai xong cả nhà xúm lại kiểm phong bì. Em đã lơ, giả vờ ngủ và sau đó ngủ quên thật. Hậu quả là sáng hôm sau tỉnh dậy thì tiền vàg bà con, mẹ đẻ cho bay đâu hết. Hỏi ra mới biết là chồng e ngoan ngoãn đưa cho các cụ hết rồi. Em còn nhận được tin sét đánh rằng thì cưới 32 mâm chi phí hết 76tr. Lỗ 5tr. Ck em thì thương bố mẹ. Bảo rằng "em bảo với bố mẹ vc mình giúp bố mẹ lại 1 chỉ vàng bù lỗ. Mẹ ko lấy đâu. Mẹ không để vc mình thiệt thòi đâu". Ấy thế mà e vừa đưa 1 chỉ vàng đeo tay mới nài 1 tiếng MC e bảo: " con đưa mẹ cái vòng tay ấy, mẹ đeo cho đẹp". Em xuýt té xỉu. Còn chưa nói. Đám cưới 320 khách thì của vc e hơn 1 nữa số đó, e cũng xin 2 mâm để mời khách của e. Khách vc e toàn mừng nhiều. Trong khj khách ông bà chỉ vừa đủ chi phí mâm cỗ. Vậy mà cưới xong BMC chẳng đưa cho 1 đồng. Các dì các cậu bên chồng trao phong bì trc bàn thờ tổ tiên cũng bị lấy sạch. Ck em thật thà. Bạn bè giúi vào túi bao nhiêu cũng lôi ra cống sạch. Khốn khổ giờ 2vc cứ đi mừng cưới lại ngta cũng ngộp thở. Ông bà giải thích rằng hôm cưới hết 71tr nên phải cầm trả nợ. 32 mâm cỗ mà 71tr. Chắc ông bà tính luôn 2 chỉ vàng cho con dâu. Rõ khổ. Ấy thế mà em chẳng nói gì BMC đâu. Cứ im im mà sống. Đc vài hôm trong nhà. Mẹ chồng nhắc : xem mà đóng tiền ăn cho bố.
Đến ngày em có bầu. Chẳng ăn uống gì đc đã đành. Ăn uống trong nhà lại chẳng có cái gì ra hồn. Cứ rau sống, mấy con cá con, tép rim... Đến nấu canh xương cũng phải đếm người mà chia. Hơn cả nghị Quế ngày xưa đếm từng miếng. Thai kỳ ngoài chồng em mua cái này cái kia tiếp tế ra thì cũng là mẹ em lo con gái ốm yếu nên mua cái này cái kia đến cho em.
Trong 3 tháng đầu có 1 lần e bị sốt cao do lây từ nhà ck. Không ai chăm sóc nên e về nhà vs MĐ. Sau đó vì ko bớt nên phải vào bviện. BMĐ báo cho BMC đến bv. BMĐ e bận loay hoay mua đồ ăn cho e. Chỉ mỗi BMC ngồi bên giường bệnh vs e. Ấy thế mà khj điều dưỡng đến báo nộp thêm viện phí. MC cứ cầm tờ giấy bước tới bước lui cho đến khj bố e quay lại. Thấy thế bố e cầm đi đóng. Sau em trách, e kể với chồng thì ko biết anh nói gì vs bố mẹ anh mà anh nói lại với e rằng bố mẹ không có tiền. Em nghe mà ngán ngẫm. Suốt ngày bảo rằng mẹ thương con dâu lắm thương lắm cơ. Ấy vậy mà...
Rồi cũng qua 9 tháng. Bé con ra đời đc 2,6 kg. Thương con vô cùng. Vc e cũng ăn vụng ở ngoài suốt nhưng tâm lý không thoải mái thành ra lại làm ảnh hưởng đến con. Nghĩ mà giờ thương con vô cùng. Đến nay bé ra đời trong nhà vẫn thế. Con nhỏ chẳng đi đâu ăn uống thêm đc. Cứ mua bánh kẹo, sữa...để trong phòng riêng ăn dần thì bị nói cạnh khoé rằng con nít còn biết ăn thì mời người này người kia. Đồ ăn trong thời kì cho con bú e toàn tự đi mua. Hết mà ông bà mua là ngắc liền: hôm nay đồ ăn mới nhé.
Mới đây e có người bạn từ xa đi ctac gần nên hẹn đến thăm. E mời ở lại dùng cơm tối. Lật đật đi chợ mua thêm đồ ăn về nhờ trong nhà nấu giùm. Ấy mà hơn 7h tối cả nhà ai cũng loay hoay ... tắm rửa chẳng dọn cơm. Ngại quá e phải gửi bé con để dọn. Buồn lòng e bảo với BMC " có khách đến chơi nhà mình tắm rửa sau cũng đc ". Con bé em chồng nhảy ngay vào :" nhà mình còn chưa lo nữa là khách ". Ôi hết đường xấu hổ với người ta.
Nhắc đến khách đến chơi nhà e lại ấm ức vụ đầy tháng con bé. Hôm đó e mời khách cũng khá đông. Cũng toàn anh em, bà con bạn bè thân thiết và đồng nghiệp. Cuối cùng dư 1 bàn tiệc. Con bé e chồng sai bên nhà hàng dọn ngay cho nó để...nó ngồi. Chỉ thế thôi thì e chỉ cười con bé sao mà khôn ngoan. Chưa biết khách anh chị mời đã đến hết chưa mà nó đã xếp ngay mâm đó vào diện mâm thừa. Làm tội mấy anh bạn bên cquan ck đến muộn phải ngồi mâm dùng rồi. Đến đó con chưa là gì nếu e không nghe các chị bên cquan e kể lại rằng mình nó và con bé cháu con chị đầu của ck em ngồi. Thủ trưởng của em đi chúc mừng về chổ thì không có ghế. Quay sang bên nó ( em chồng) lấy cái ghế. Nó lấy lại ( các chị bảo là giằng lại nhưng e cứ dùng từ lấy cho lịch sự) bảo rằng có người ngồi rồi.
Nghe xong đi gặp thủ trưởng e chỉ muốn bôi thêm ít mun ít tro cho đỡ ngại.
Gần tết rồi. Cứ nghĩ chuyện tết nhà ck là muốn nản. Chị em nào có MC người Quảng Bình vào điểm danh ạ.