Đọc những bài viết trên đây, sao thấy phụ nữ lấy chồng phần nhiều khổ vậy nhỉ? Thấy mấy chị lấy được chồng tâm lý, chồng yêu thương mà ước ao. Hay có khi do bản thân mình ko tốt.


E năm nay 31, đã đính hôn được 4 tháng, 2 tháng nữa sẽ cưới. Mà giờ đây chỉ muốn dừng mọi chuyện, nhưng lại ko đủ can đảm, làm sao bố mẹ chịu đựng nỗi. Hay là e suy nghĩ quá nhiều rồi, mọi người đọc cho e lời khuyên được ko?


Câu chuyện bắt nguồn từ việc, có 1 ngày mẹ ck tương lai gọi e lại và bảo: Tại sao con gặp a hai chỉ cười mà ko chào, ..., nhà con, nhà họ má ko biết, nhưng về nhà này phải ..., ko được phép coi thường a hai. (e gặp nhiều lần chào hỏi đoàng hoàng, chỉ có 3 lần e làm vậy thôi)


Câu chuyện chỉ có vậy thôi ạ, nhưng khổ nỗi tính e lại dễ tự ái và hay nóng. Trong cuộc nói chuyện đó, e cũng ngắt lời mẹ ck và cười nói lại, con ko vậy, nhà con ko vậy... E thề là e chỉ vừa cười vừa nói lại chứ ko hề xị mặt, chỉ có sai là mẹ ck đang nói lại xen vô.


E buồn, và thế là e lại dại dột đi nói với ck tương lai của mình, mẹ la e buồn, sao mọi người lại đánh giá e vậy, sao chưa gì đã tạo khoảng cách với e, sao lại nói nhà e.


Cái sai lầm của e là nghĩ ck tin mình, yêu thương mình, chứ ko nghĩ cuối cùng cũng là: sao chưa gì e đã coi thường


a hai, người lớn nói có tí ko im lặng nghe đã nhảy dựng lên, bô bô lên. Và cuối cùng là, vk với a chẳng là gì, a chẳng tin ai hết, sau này về sống chung có khó khăn rồi mới biết. A cưới vk chứ ko cưới bà nội. Kiểu ni chắc mai mốt xa cơ chắc ko coi ai ra gì.


Oan uổng e quá các mẹ ạ, a ấy tuy có chút đk hơn e (có đất, có xe, có cửa hàng kd còn e chẳng có gì ngoài cv chỉ nuôi mỗi thân e), nhưng thâm tâm e chưa bao giờ vì điều đó mà ưng ảnh. Con người e thích sống tình cảm chứ ko phải sống ham vật chất. E nói thật lòng đó.


Nhưng e càng giải thích, a ấy lại càng cho rằng e giả dối. Và tuôn ra một tràng câu nói nặng mà cả đời e chưa từng hình dung.


Hóa ra họ ko hề tin e, họ sợ e ưng họ chỉ vì tiền.


E kể chuyện cho bạn e, nó bảo có tình đâu mà tin. Thật đúng các mẹ ạ, họ hờ hửng lạnh nhạt với e lắm. E tủi thân khóc miệt, e là đứa yếu đuối thích sống tình cảm.


Giờ e phải làm sao hả các mẹ. Bắt đầu một cuộc hôn nhân mà ko hề có sự tin tưởng ở nhau, liệu sau này sẽ ra sao. Họ đã có cái nhìn ko tốt về e, sau này e làm gì, cũng dễ dàng bị quy chụp. Trong khi bản thân e lại ko phải đứa khéo léo đảm đang.


Mà e ko muốn tiếp tục đâu, khổ mấy e chịu được, chứ nghĩ đến việc ho nghi ngờ nhân cách của e như vậy, e ko chịu đựng nỗi.


E muốn dừng, nhưng còn ba mẹ e, họ sẽ sống ko nỗi.


Cuối cùng thì giờ e phải làm sao đây.


Sai lầm của e là nghe lời họ, cưới rồi sẽ về làm chung nên đã nộp đơn nghỉ chỗ cũ, a ta bảo vk ck phải tin tưởng nhau tuyệt đối. Giờ như thế này?


Mẹ nào cho e hướng nên đi đi, e bế tắc quá rồi.