Anh! Những ngày này em chẳng biết phải đấu tranh với chính mình như thế nào nữa. Em không khóc được nữa, có kêu gào thảm thiết anh cũng chẳng thể trở về với mẹ con em. Từ khi anh bỏ mẹ con em đi, câu cửa miệng của em là “không được khóc" đó anh. Em đã chiến đấu với ba từ đơn giản ấy mà thật khó khăn. Nước mắt không còn rơi lã chã nữa nhưng sao cứ thấy nghẹn ở cổ, nén ở tim, muốn đi một nơi thật xa, chẳng ai biết mình để kêu gào cho vơi đi nỗi nhớ.


Nhiều lúc em như đuối sức, thấy hoang mang không biết mình có khả năng nuôi nổi con không. Nhìn con chơi, ăn, ngủ, học bài tim em như muốn vỡ tung, nghẹn đắng. Ai cũng bảo bây giờ phải thương con gấp đôi, thêm cả phần của anh nữa nhưng đã bao giờ em thương con một nửa đâu mà giờ phải thương gấp đôi? Con thiếu tình cha, chẳng có gì thay đổi được, chẳng có gì bù đắp nổi. Đôi khi em vẫn giận anh, vẫn nhìn vào di ảnh của anh mà thắc mắc rằng tại sao lại giao cho em trọng trách to lớn này? Tại sao chỉ có một mình em chống chọi, đơn lẻ giữa bộn bề khó khăn này? Hạnh phúc vốn dĩ rất mong manh, tay nắm đấy, môi hôn trao đấy, vòng tay mới ôm nhau đấy thôi, vậy mà chỉ mới buông ra đã không còn nhìn thấy nhau được Em không thể hình dung được mình đã đứng dậy và bước đi ra sao trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời mình nữa. Mọi thứ đều chênh vênh vô nghĩa, đi đâu cũng nhớ đến anh, nơi nào cũng gắn liền hình bóng anh,


Thế rồi em tự hỏi với không trung rằng anh ở nơi nào đó có hiểu được cảm giác trong em lúc này tồi tệ đến như thế nào không?


Từ ngày anh đi, em sợ nhất là mỗi khi bước chân ra đuờng chỉ mong đừng ai xát muối vào trái tim chưa kịp lành khi hỏi han về anh, hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của em như thế nào. Dù rằng đó là tình cảm của mọi người dành cho mình, nhưng đối với em nó trở nên khắc nghiệt đến nhường nào.


Khi nước mắt không còn để rơi, em giả vờ bình thản mặc cho những cơn bão lòng cứ nặng trĩu bên trong để rồi gắng gồng bản thân, bắt mình cứng rắn hơn mỗi ngày để con biết em là chỗ dựa vững chắc nhất lúc này


Một năm trôi qua thật nhanh anh nhỉ! Hôm nay giỗ đầu của anh ai đến thắp hương cũng thốt lên câu: Sao nhanh thế? Đến giờ em vẫn nghĩ đó chỉ là giấc mơ. Một cảm giác thật buồn, muốn khóc to, hét thật to luôn hiện hữu trong em.


Một năm qua, em từng mím môi để không bật khóc, từng tự bấm vào tay mình, từng ôm chặt con vào lòng không biết bao nhiêu lần để lấy lại thăng bằng, để trở về hiện thực. Mỗi ngày trôi qua, em lại tự nhẩm trong đầu “đã qua được một ngày” và cứ cố gắng, nén chặt nỗi đau như thế để đi làm, chăm sóc, dạy dỗ con.


Em từng đọc đâu đó “Không có một công thức chung cho mọi người để đạt được cuộc sống hạnh phúc, vì thế trong mỗi hoàn cảnh người ta phải biết cách vượt lên, biết cách đi qua những đau khổ”. Biết là thế nhưng để vượt qua được nỗi đau này thật khó phải không anh?



Gởi từ ứng dụng Webtretho của phuongyen94