Hôm nay mình xin tâm sự với mọi người câu chuyện của mình, chuyện "mẹ chồng nàng dâu" của mình nói chung là vấn đề muôn thưở của chị em chứ không riêng gì mình. Kể ra thì chắc chắn sẽ có người đồng cảm có người chỉ trích, trước mình có chia sẻ một lần nhưng đa số chỉ toàn nhận chỉ trích từ mọi người, có thể đứng trên phương diện của người ngoài thì mình sai, nhưng là người trong cuộc cảm thấy uất ức thì thôi cứ chia sẻ vậy, đúng sai gì hồi sau tình tiếp. Nói chung mình và chồng xét về trình độ học vấn thì anh thua xa mình, nhưng xét về tình cách thì hòa hợp nhau khoảng 70%, còn lại thì cũng phải có này nọ chứ, đâu ai mà hoàn hảo hết được. Mình không bàn nhiều về chồng, vì ngoài những gút mắc với gia đình chồng ra thì tình cảm vc mình ok hết. Còn giờ nói đến ba mẹ chồng, nói thêm, ba mẹ chồng mình đều làm nhà nước, mẹ chồng là giáo viên, ba chồng làm bên giáo dục. Nói thật, xưa giờ mình chưa từng có khái niệm giận ai quá đỗi 1 tháng, nhiều lắm là một tuần mình đã quên khuấy đi chuyện họ đã từng đồi xử với mình ra sao hay tổn thương mình ntn rồi. Nhưng từ khi lấy chồng đến nay chỉ vỏn vẹn có 17 tháng trời mà mình đã thấy căm hận ba mẹ chồng vô cùng cực. Cái gì nó cũng có nguyên do, nhưng cái nguyên do vì sao ba mẹ chồng mình đối xử với mình như vậy thì mình không biết và không thể khai thác, nhưng cái nguyên do mình căm thù ba mẹ chồng thì mình xin kể ngay ra đây:
Kể thì cũng có đầu có đuôi, nhưng mình xin phép không kể cái đoạn trước và hậu đám cưới tụi mình, chỉ tóm tắt rằng ba mẹ chồng mình tóm lại là không tốn 1 đồng nào để lo cưới hỏi cho tụi mình mà còn lời được 1 khoảng để trang trải việc riêng của ông bà . Hết. Giờ đến giai đoạn sau khi mình về làm dâu. Ngày đầu tiên về làm dâu, mình định xuống bếp nấu cơm cho cả gia đình ăn thì bà tuyên bố, hôm nay mạnh ai nấy ăn, khỏi nấu. Vì mình lạ nước lạ cái và mới về làm dâu ngày đầu tiên nên cũng không dám bàn cãi, mà thật sự lúc ấy còn nghĩ trong lòng "sao mẹ chồng mình dễ như vậy chứ, không nấu cơm thì mình đỡ cực hôm nay, vì hôm qua mới đam tiệc xong còn mệt lắm". Rồi hai vc đi mua cơm về cho cả nhà cùng ăn, vui vẻ, không có chuyện gì. Rồi tiếp đến những hôm sau, mỗi ngày mình đi làm về đều phải làm tất cả việc nhà, mọi chuyện lớn nhỏ bà đều buông cho mình làm hết. Chiều chiều bà tan sở thì đi chơi với bạn bè của bà, cà phê cà pháo này nọ chứ không về nhà, chờ khi mình về nhà nấu nướng dọn dẹp hết thì mới sà vào bàn ăn cơm. Hôm nào về sớm thì bà than mệt rồi nằm ì ra nhà bếp vắt tay lên trán suy nghĩ, đợi mình nấu nướng xong hết dọn sẵn ra thì vào ăn rồi tắm rửa đi ngủ hoặc làm việc riêng. Còn mình thì ngày ngày vẫn đều đặn lo cơm nước dọn dẹp và cả việc cơ quan. Vì mới cưới, tài chính giữa 2 vc còn lấn cấn vì còn bỡ ngỡ với việc góp gạo thổi cơm chung, mình cũng định ăn chung vài bữa rồi hỏi ý bà ntn để phụ tiền ăn, vì mình cũng nghĩ đơn giản là mới cưới có vài ngày chưa gì đã đem chuyện tiền nong đong đếm với mẹ chồng thì không hay nên chưa vội nói. Vậy mà chưa đầy 1 tháng nấu ăn chung, bà đã gọi chồng mình ra bóng gió về việc phụ tiền ăn, thì vc mình cũng vui vẻ phụ tiền ăn uống như ý bà để thuận lòng mẹ cha và đỡ cảm thấy ái nái với bản thân. Nhưng mà thật sự lúc đó mình đã thấy hơi kỳ kỳ rôi, đồng ý là chuyện ăn uống và điện nước sinh hoạt thì phải phụ giúp ông bà rôi, nhưng có cần phải đòi ngay và luôn như vậy không? Xin được nói thêm, tụi mình chỉ ăn chung với ba mẹ chồng mỗi bữa chiều thôi, còn trưa thì tự ai nấy ăn, mà đa số vc em về nhà ba mẹ đẻ mình ăn, chứ trưa hôm nào nhà chồng có ở nhà đầy đủ mà có nấu cơm thì cũng không tính phần cơm của vc mình. Thế mới cay.
