C/s hôn nhân không hạnh phúc, mình đã ko còn yêu chồng từ khi nào ko hay? Nhưng sao mình ko vượt qua được để ly hôn, chồng mình ko công ăn việc làm gì cả chỉ lang thang đi chơi và nội trợ cho vợ - con thôi. Mình thì lo hết cho bố con họ từ a - z.


Chính c/s này đã đầy mình vào vòng tay NYC từ khi nào, mình đã qua đêm với chàng ( vì chồng - con đi vắng) nhưng chỉ tâm sự không làm gì cả ( ko bít mọi người có tin không?) nhưng mình thề 100% là như thế! Ôi, thật ấm áp khi bên chàng, mình được gối đầu lên tay chàng, ôn lại kỉ niệm xưa và tâm sự chuyện hiện tại về c/s của 2 người. Chỉ như thế thôi mà ko hề đụng chạm cơ thể. Có lẽ do t/y xưa của 2 đứa mình quá trong sáng, chưa hề có gì sâu sắc. Rồi từ đó đến nay chưa gặp lại chỉ qua đt và online thôi, mình vẫn cảm giác là e lẹ như ngày nào khi bên chàng và công việc quá nhiều làm mình ko có tgian cũng như ko có can đảm để gặp lại NYC dù rất nhớ. Có những lúc nhớ phát điên lên rồi gọi điện nc hoặc chat là thấy nhẹ nhàng ngay.


Mình biết là như thế là ko tốt, nhưng c/s hôn nhaan 9 năm trời cơ khổ của mình đã thấy quá mệt mỏi mà ko được chồng chia sẻ. Mình chỉ mong có 1 bờ vai, 1 vòng tay ấm ôm mình vào lòng để mình quên đi cái tiêu cực ( vì mình đã nhiều lần rất muốn chết hoặc đi thật xa, xa mãi).Thực sự mình chẳng thấy có lỗi với chồng vì chồng mình có làm cho mình thấy hp, có thực sự đáng 1 người chồng đâu? Mình chỉ thương con - con sẽ nghĩ gì khi mẹ ko còn yêu Bố, xem là Bố cho con gọi tên thôi chứ chẳng có nghĩa vụ của người cha, người chồng gì cả.


Giờ mình vẫn muốn gặp NYC quá ( vì a ấy chưa lấy vợ), nhưng mình sợ lắm - sợ sẽ sâu đậm và ko rời xa nhau được. Nhưng ko hiểu sao 10 đêm mình mơ ngủ thì có tới 8 đêm mơ về NYC. Những lúc quá tuyệt vọng về c/s hôn nhân cũng như buồn trong công việc hay những lúc nhìn mưa rơi ( ngồi 1 mình) thì mình nhớ NYC phát điên lên được ý. Mình chẳng biết phải làm sao nữa?


Mọi người ơi, hãy cho mình lời khuyên chân thành nhé!