Chào các mẹ. hiện e đang rất buồn và ko biết có nên duy trì cuộc hôn nhân này không.
E và chồng yêu nhau 3 năm rưỡi rồi mới cưới và mới cưới đc 6 tháng. Chồng hơn em gần 10 tuổi nên vừa ra trường là e đồng ý cưới. Em là đứa có ngoại hình khá, và rất nhiều ng theo đuổi, a ấy luôn tự hào về điều đó.
2 đứa đều mệnh hỏa nên rất nóng tính dẫn đến việc thường xuyên cãi nhau vặt. Khi yêu, cãi nhau xong rồi lại cảm thấy yêu nhau hơn, nhưng đến khi cưới xong thì cảm giác đó ko còn.
Bây giờ, mỗi khi cãi nhau, anh ấy rất coi thường em, và đã đánh em 4 lần. Bình thường thì vẫn rất tình cảm, nhưng cứ tranh luận vấn đề gì liên quan đến việc xây dựng gia đình mà bất đồng quan điểm, anh ấy luôn nói vì e ko kiếm đc tiền bằng anh ấy nên em ko có quyền quyết định. Em vừa ra trường, còn anh làm tự do nhưng thu nhập khá cao. Em vừa khóc vừa nói, em tuy chưa kiếm được bằng anh, nhưng em là vợ anh, rồi sẽ có lúc anh cần đến em. Anh ta vẫn kiên quyết với ý kiến của mình. Tính em khi cáu, rất hay trút tức giận lên đồ đạc, như 1 cách xả stress. Anh ta ko thích điều đó và nhảy lên ng em, bóp cổ, tát và đấm liên tục vào mặt vào đầu em. Có hôm e thâm tím hết ng mà ko dám về nhà mẹ hay đến cơ quan. Chồng nói đánh em vì đồ đạc là của anh ta. E nói a coi thường em, e ko nói đc j, e trút giận lên việc ném cái điểu khiển, hay lọ mĩ phẩm, còn a
thì đánh em, a coi trọng đồ đạc còn hơn em.
Sau mỗi cuộc cãi nhau, làm lành, a ấy lại bt, tỏ ra yêu e nhưng thường anh ấy vẫn đặt công việc lên trên hết. Anh ấy luôn tâm đắc rằng đc làm đúng nghề mình yêu thích, thu nhập lại cao, nên rất say sưa với công việc, điều đó là tốt, nhưng đôi lúc a ấy yêu cviec hơn cả e thì lại làm e chạnh lòng.
4 ngày trước, em thông báo rằng e có bầu đc 4 tuần, anh ấy cũng tỏ ra rất vui, nhưng rồi lại cắm cổ vào công việc. 2 vợ chồng ở riêng nên mỗi ngày e đều nấu cơm để buổi trưa chồng ăn. Gần đây tối phải đi học đến 9h, em vẫn thức nấu cơm, có hôm 12h mới xong. ngày hôm đó, a ăn xong và lên nằm ngủ, bỏ e 1 mình laoy hoay dọn dẹp. Cảm giác nghén đến sớm, đau lưng, buồn nôn, nên e cũng thấy rất mệt mỏi. Nói với anh rằng sao a biết e có bầu mà ko giúp e 1 chút. A nói a mệt, e nghĩ bụng " a tưởng em ko mệt sao?"
Ngày hôm sau, e đi học về muộn, a ăn cơm trước rồi, e về nằm nghỉ 1 lúc rồi rủ a xuống ngồi ăn cùng e, e đi cả ngày, giờ cũng muốn ngồi cùng nhau bữa ăn. A ấy ko xuống, kêu e xuống ăn và nấu nhanh rồi lên đây.
E xuống tủi thân quá khóc ko ăn nổi, nhà thì rộng mà lại chẳng có 1 bóng ng, khác hẳn với sự đầm ấm khi e còn ở với bố mẹ. E định ko ăn, lên nằm, nhưng nghĩ đến con trong bụng, ko ăn lại lo 3 tháng đầu rất quan trọng, nên 1 lúc lại xuồng. A ấy vẫn say sưa với laptop.
Em cáu quá, xuống bếp xô đổ cái ghế, rồi ngồi vừa ăn vừa khóc. Anh ta nghe thấy tiếng động, chạy xuống vừa bóp cổ e vừa quát, e ko thở đc, quờ tay lấy con dao a ta mới chịu buông.
A ta nói hàng ngày tôi ở nhà vẫn ăn cơm 1 mình, giờ cô ăn 1 mình thì sao, tôi có làm gì cô ko mà cô giở trò, lại còn quát tôi? A ta lôi mạnh e ra chỗ e ko thể chống cự, giwux chặt và cứ thế nói e.
E tức quá hét lên: e bảo a xuống ăn chứ e quát lúc nào? Thế là a ta xông vào tát tới tấp. Em bảo a muốn giết con anh à? Đồ khốn nạn!
Tao khốn nạn thế đây!
Rồi a bỏ lên phòng.
2 ngày sau a ta im lặng với e, coi như e là ng hoàn toàn có lỗi, còn lên mạng tìm đọc mấy bài về cách trị vợ. Anh ta ko hiểu đc rằng anh ta có cái sai.
Hôm nay e đi làm về, sau 1 hồi nôn ọe thì lên nằm nghỉ, a bỏ về nhà ăn cơm với bố mẹ. Chẳng hiểu a có nghĩ đến vợ anh đang ốm nghén ko?
Bình thường a là người tốt với mọi ng, có ng còn bảo anh hiền, nhưng có lẽ là hiền cục. Chẳng hiểu sao lúc tức giận a lại có thể biến thành 1 con ng hoàn toàn khác.
Tình cảm của e vẫn còn, e cũng thương và qtaam vì con em mà phải nghị lực hơn, nhưng cứ nghĩ đến những hành động ấy là em thấy anh ta khốn nạn lắm. Em phải làm thế nào bây giờ?