Mong các anh chị trong mục gia đình giúp em thêm tự tin vào tình yêu với ạ:)
Em chào các anh chị trên wtt.Em thật sự đang rất buồn và bối rối,em rất mong nhận được lời khuyên của các anh chị đã từng vấp váp trong cuộc sống,có kinh nghiệm;mong các anh chị giúp em có cái nhìn sâu sắc hơn;để em có cái nhìn lạc quan,tin tưởng hơn;hoặc có thái độ nào đó cho phù hợp,để vượt qua sự tự ti,và chán nản này với ạ.
Em và bạn trai đã yêu nhau đc 3 năm rồi…Bạn trai em về cơ bản là người tốt,biết suy nghĩ trước sau,có ăn học đàng hoàng và khá khéo léo trong cách cư xử cũng như trong lời ăn tiếng nói…Còn em thì vì là con 1,được quen chiều chuộng từ nhỏ,nên tính tình hơi ngỗ ngược,bướng bỉnh;thẳng tính;thấy gì sai là sẽ nói ngay,thường ko khéo léo trong cách cư xử…Thật sự,trước nay em luôn lạc quan vui vẻ,nhưng có lẽ đây là chuyện em cảm thấy hoang mang và buồn chán nhất…
Mặc dù người yêu em rất yêu thương yêu,duy chỉ có điều anh ấy hơi “gia trưởng” tí chút.Bọn em cũng có cãi nhau,giận nhau rồi đòi chia tay,nhưng vấn đề ở đây lại nằm ngoài sức của chúng em.Người yêu em kể rằng,anh ấy sinh ra khi gia đình còn rất khó khăn;nên từ bé,việc đồng ruộng ko xa lạ gì với anh ấy.Rồi nhiều nữa,nên em luôn tự hứa với long mình rằng,chắc chắn em ko bao giờ để anh ấy lại 1 mình…
Nhưng,bố mẹ ny em có vẻ ko hài long về em lắm.Bố mẹ anh ấy ko muốn con trai yêu con gái hà nội..Họ sợ con trai họ phải chạy theo,phải cung phụng em…Bố mẹ anh ấy cũng lấy ví dụ,nhiều người ở làng anh ấy,vì yêu con gái hà nội mà tan nát sự nghiệp,dù đã cung phụng quần áo,thậm chí xe cộ,mà tới cuối cùng vẫn bị đá…Bố mẹ anh ấy luôn khuyên anh ấy hãy giữ giá(!?!)…Có lẽ theo như bố mẹ anh ấy,thì những gì em đã làm,và những gì gia đình em làm sẽ là rất mất giá…Em sẽ kể tiếp ở đoạn sau ạ…Có điều,1 tuần anh ấy đc bố mẹ cho 200 ngàn;nên anh ấy muốn đi gia sư để kiếm thêm.Anh ấy nói nếu bố mẹ anh ấy biết anh đi làm thêm,thì bố mẹ anh chắc chắn sẽ nghĩ ko tốt về em.Là vì em mà anh ấy mới phải khổ,phải vất vả thế,và chắc chắn sẽ cắt mọi khoản viện trợ cho anh ấy.
Thật sự,trong 3 năm yêu anh ấy,em ko bao giờ dám đòi hỏi anh ấy 1 điều gì vì đã hiểu hoàn cảnh của mình thì ko nên đòi hỏi…Em chấp nhận yêu nên cũng muốn chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình,mặc dù cũng phải thừa nhận nhiều khi tủi than vì bạn bè yêu sướng hơn,thuận lợi hơn mình.1,2 năm đầu,tự em phải đi vào anh ấy bằng xe máy của mình(vì anh ấy ko có xe máy,và nhà anh ấy cách nhà em 10km).Rồi chúng em đi xe đạp với nhau,rồi lang thang.Thật sự,3 năm,chưa bao giờ em biết tới nhà hang,chưa bao giờ em biết tới cà phê sinh tốt…Tất cả những cái em biết chỉ là cơm bình dân mỗi khi quá giờ ăn,và 2 đứa ngồi ôm nhau ở hồ dù trời rất lạnh(vì anh ấy ở nhà cô nên chúng em ko có chỗ để về)…Cũng may mắn là mẹ em,các anh trai và các bác rất thông cảm.Chỉ có 1 lần mẹ em nói “mẹ rất thương vì người ta yêu có người đưa đón,còn con phải tự đi lại.Mỗi lần đi xa như vậy mẹ rất lo,đứng ngồi ko yên,nhưng biết tính con và thương 2 đứa nên ko thể ngăn cản”…Mẹ em luôn tạo điều kiện tốt nhất cho em và anh ấy…thương anh ấy như con cái trong nhà,lo lắng từng tí 1…Có khi nào trong mắt họ,gia đình em mất giá ko???...
Cách đây 1 năm,anh ấy bắt đầu đi bus tới nhà em,chúng em cũng chỉ đi lang thang nhà sách,đi ngắm đường phố.Những khi nhỡ xe bus,mẹ em thường giữ anh ấy ngủ lại vì sợ đi về khuya ko an toàn…Nhưng bố mẹ anh ấy thì tuyệt đối rất ko thích chuyện đó,vì nghĩ như vậy sẽ rất mất giá gia đình anh ấy,và sợ chúng em vượt quá giới hạn(nhưng thật sự ko có chuyện đó).Có lần,em gọi điện thoại về nhà anh ấy,để hỏi anh ấy đã về quê chưa(vì đt anh ấy ko ll đc),thì mẹ anh ấy nói em đừng làm phiền anh ấy.Đại khái bác ấy nói trường em học đã vất vả,học trường anh ấy còn vất vả hơn,nên đừng làm phiền,mà để anh ấy học đi…Thật sự khi nghe những lời nói đó,em cảm thấy ko thể chịu đựng đc hơn,vì quả thật bác ấy ko hiểu những gì chúng em đã trải qua,nên chắc mới nói những câu như thế.
Cũng ko thể nói 1 chiều như thế..Bố mẹ anh ấy cũng là người khá tốt bụng,và hết long vì gia đình,con cái.Nhưng có thể cách sống của gia đình anh ấy khác em.Bố mẹ anh ấy quen áp đặt con cái,và bảo thủ,điều gì mình nói cũng là đúng…Ngày xưa,người yêu em đã từng đỗ đại học khối A với số điểm rất cao,nhưng vì nghe theo bố mẹ,nên đã vào học trường y(hệ ngoài ngân sách)…Em biết người yêu em rất buồn,vì ny em nói rằng đường đường đỗ đại học cao,mà lại phải học hệ ngoài ngân sách…Các anh chị biết đấy,học ngành y vốn phải đầu tư nhiều,từ tiền sách vở,tới tiền dụng cụ học tập.Nhưng bố mẹ người yêu em có lẽ nghĩ đỗ đại học đã là rất tốt,nên chỉ cần ra trường là ok rồi.Thi cử cũng có lúc này lúc nọ,lúc ny em học tốt thì rất vui,nhưng lúc ny em điểm hơi thấp thì bố mẹ anh ko động viên,lại nói anh ham chơi…Theo bố mẹ anh thì cứ ra trường rồi về huyện mà làm…Mặc dù người yêu em đã nhiều lần nói chuyện cởi mở,mong bố mẹ đầu tư nhưng bố anh ấy đều từ chối thẳng thừng…thậm chí,anh ấy chỉ cần bố mẹ động viên,thì bố mẹ anh lại nói anh hão huyền,hoang tưởng…ĐIều này làm cho cả 2 chúng em dạo gần đây đều buồn…Theo bố anh ấy thì “đứa nào giỏi thì thích gì chẳng đc,cần gì phải tiền”…Nhưng thực tế xã hội này đâu phải đơn giản vậy phải ko anh chị?...và lại,cũng phải nhìn nhận thực tế là chúng em đâu phải là những ng quá xuất sắc?...Anh trai em nói,nếu học y mà ko đc sự đầu tư,thông cảm và ủng hộ của gia đình thì rất khó…Em cũng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều,về kinh tế nếu ko có thì chúng em là con cái cũng ko dám phàn nàn,nhưng đến cả sự ủng hộ cũng ko thì thật buồn.
Có 1 điều nữa,là khi mẹ anh gọi đt cho anh ấy,em hay nghe thấy kiểu như « mày đang làm gì,ở đâu,liệu đấy nhé » làm em rất « sợ » và ko thích...Nói thật với các anh chị là mẹ em chẳng bao giờ nói như vậy với em,nên em nghe ko quen chút nào.
Hôm tết vừa rồi,để bố mẹ anh ấy an long,đừng lo lắng về tình yêu của chúng em,anh ấy đã nói trong điện thoại với em là :em mà phản bội anh,anh cũng chẳng sao…cũng buồn nhưng người như thế chẳng phải tiếc..vẫn sống,vẫn làm việc bt…Điều đó làm em rất buồn,nhưng hóa ra là bố mẹ anh ấy ở phòng trong.Nếu nghe con mình nói “rất yêu em,ko thể xa em” thì sẽ rất bực mình…
Em cũng ko biết phải miêu tả về bố mẹ anh ấy thế nào,cũng ko thể hiểu hết đc tâm lí của những ng bố,ng mẹ có con đi học xa nhà sẽ ra sao.Nhưng thật sự em rất buồn vì cách nói và xử sự của 2 bác…Người yêu em đã từng sống ở nhà cô ruột,có khi dọn dẹp nhà cửa tới 11 giờ đêm mới đc lên phòng,mà ở 2 năm như thế,bố mẹ anh vẫn ko muốn cho anh ra ngoài thuê,vì sợ làm mất tình anh em…
Nói chung,em đang cảm thấy rất bi quan,chán nản.Dường như con đường này chúng em đi ko có ai ủng hộ,động viên,và em cũng ko hiểu mình đang cố gắng thế nào và cho cái gì...Với tính cách của em,sau này nếu chúng em lấy nhau,em nghĩ chắc chắn em sẽ gây lộn gì đó với bố mẹ anh ấy,lúc ấy chắc chắn gia đình sẽ tan nát mất..Anh ấy dù đã nói sau này ở riêng,nhưng em là đứa vốn ko nhịn nổi khi thấy cái gì khó chịu.Liệu chúng em có hạnh phúc nổi ko...
Nhưng quả thật,đây là người em đã lựa chọn.Em cũng muốn chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.Chỉ muốn biết rằng,em phải nghĩ thế nào về gia đình anh ấy,phải tin tưởng vào cái gì?...
Các anh các chị đã có kinh nghiệm ứng xử trong cuộc sống hơn em,em rất mong mình sẽ học đc điều gì trong lời khuyên của anh chị