Mong các anh chị trong mục gia đình giúp em thêm tự tin vào tình yêu với ạ:)
Em chào các anh các chị trong wtt.Thật sự,hiện nay em rất bối rối và mệt mỏi.Em muốn vào đây để mong nhận đc lời khuyên,cách nhìn nhận sự việc để em có thể thoải mái nhất.Em vào mục "gia đình" rất mong những anh chị có kinh nghiệm,đã có nhiều va vấp với cuộc sống,với gia đình nhà người yêu và nhà chồng có thể cho em chút kinh nghiệm và lời khuyên gì đó.
Em và người yêu em đã yêu nhau đc 3 năm rồi...Người yêu em về cơ bản là người tốt,đc học hành đầy đủ,cao ráo,sáng sủa và khá khéo léo và biết cư xử,người yêu em là con cả trong gia đình 2 anh em ở Hà tây cũ.Còn em thì là con 1,gia đình nói chung cũng ko phải là giàu có gì lắm,nhưng chi tiêu cũng thong thả,ko phải tính toán chi li nhiều,tính em thì bộp chộp,ăn nói nhiều khi ko suy tính,cũng khá nóng nảy và trẻ con,lại thẳng tính,ko đc khéo léo...
Trong 3 năm yêu nhau,quả thật chúng em phải trải qua rát nhiều khó khăn...Nói chung trước kia,em ko bao giờ lường trước đc tình yêu lại phải "khó khăn" tới vậy.Người yêu em ko có xe máy,nhà em và nhà ny em cách nhau những 10km,nên 1 tuần chỉ gặp nhau đc có 1 lần,có khi thi cử bận rộn thì vài tuần 1 lần(em và người yêu em đều học rất bận).Những lần gặp nhau như thế,thời gian đầu em có xe máy thì hay đi tới trường của ny em,2 đứa lang thang ở ngoài đường,rồi vào quán cơm bình dân ăn,hồi đó thật sự khó khăn nhưng em thấy rất vui,mặc dù chúng em chưa bao giờ biết nhà hàng đắt tiền,hoặc ăn kem,cà phê cà pháo là gì...Ny em rất áy náy để em đi lại vất vả,nhưng quả thật ko còn cách gì tốt hơn đc...Chừng hơn 1 năm trở lại đây,thì ny em chủ động bắt xe bus tới nhà em...2 đứa dung dăng lên bờ hồ,hoặc đi xem sách lung tung rồi về.Quả thật có vài lần do quá muộn,nên mẹ em cũng giữ người yêu em ngủ lại..Nói về mẹ em thì em rất biết ơn,vì mẹ em rất hiểu và thông cảm cho những khó khăn của chúng em và tạo đkiện hết sức cho chúng em đỡ vất vả.Có lần 2 mẹ con nói chuyện,mẹ đã nói rằng người ta yêu nhau đc đón đưa,còn con mình phải đi xe máy 1 mình,đường sá nguy hiểm,những lúc ấy mẹ đứng ngồi ko yên,nhưng hiểu tính con,có ngăn cũng ko đc,và k nỡ...Với ny em,mẹ em cũng đối xử rất tốt,coi như con cái trong nhà,lo cho từng tí 1,ny em cũng rất quí và biết ơn mẹ em...
Nhưng có 1 vài điều mà làm cho tâm trạng em thật sự rối bời.nhiều lúc em muốn bỏ cuộc,vì cảm thấy ko thể chịu đc hơn nữa..Em ko thể nói rằng gia đình ny em là xấu...Trái lại,em thấy họ cũng tốt bụng,cũng chịu thương chịu khó,cũng yêu thương con cái.Nhưng có thói áp đặt con cái rất nặng nề,bố ny em lại gia trưởng,hà khắc và tỏ ra "cái gì mình nói cũng đúng"..Các anh chị biết đấy,đã theo ngành y là phải xác định tốn kém,về sách vở,dụng cụ,và phải học lâu dài,thậm chí suốt đời.Ngày xưa người yêu em đỗ đại học với số điểm khá cao,nhưng rồi bố mẹ khuyên nên đi theo ngành y(vào hệ ngoài ngân sách) nên cũng đã theo.Nhưng kỳ lạ 1 điều là bố mẹ người yêu em chắc nghĩ rằng học đại học là rất danh giá rồi,và đã có lần nói với người yêu em rằng ra trường về huyện làm?!?...Khi người yêu em nói chuyện với bố mẹ là cố gắng đầu tư cho con học để học lên cao,thì bị nói là hão huyền,phi thực tế?!!?...Em vốn ko đặt nặng vấn đề tài chính,vì nếu họ ko có thì cũng ko thể đòi hỏi,nhưng ny em rất buồn vì ko đc bố mẹ ủng hộ về tinh thần,làm cho em cũng bị buồn theo.
Ngày xưa hồi mới yêu em,bố mẹ ny em nghĩ yêu cgai hà nội rất là khổ...chắc suốt ngày phải chạy theo,cung phụng thì mới yêu nổi.và lấy rất nhiều ví dụ là ở làng ny em có người yêu cgai hà nôi,mua quần áo giày dép cho nó rồi tới lúc nó đủ lông đủ cánh thì nó bỏ...(em xin thề là em chưa bao giờ lấy của ny em cái gì,cũng chưa từng có ý định lợi dụng anh ấy,và nếu có ý định thì cũng ko thể vì anh ấy cũng ko có nhiều tiền)...Người yêu em phải đi dạy thêm để lấy thêm tiền đi học thêm,đi mua sách và chuẩn bị cho tương lai,nhưng ko có xe máy nên cũng rất vất vả.Người yêu em cũng nói,nếu bố mẹ anh mà biết anh đi dạy thêm,thì sẽ nghĩ vì phải theo em nên mới phải như vậy...và sẽ cắt mọi khoản viện trợ.Cũng có 2 lần,em gọi đt về nhà người yêu em ở quê(ngày nghỉ anh ấy về quê) để hỏi xem anh ấy về chưa,thì bị mẹ anh ấy nói:cháu để nó yên để còn học.CHáu học trường ấy đã vất vả,nó học y còn vất hơn trăm nghìn lần cháu.nên đừng làm ảnh hưởng tới nó"...
Có 1 điều em cũng thắc mắc và cảm thấy khá căng thẳng về tương lai...đó là nhiều khi ở bên em,mẹ anh ấy gọi đt và nói rất gay gắt"mày ở đâu,đang làm gì,mày liệu hồn" mặc dù anh ấy chưa kịp nói gì nhiều...Em chưa từng quen nghe như vậy,vì mẹ em bt vẫn nói với em "con đang làm gì thế,khi nào con về,về sớm cho mẹ bớt lo"...
Nói chung,tương lai của chúng em chưa biết làm sao.ANh ấy và em ko có sự ủng hộ của ai,ko có tiền để đầu tư,và ko đc ai hiểu và thông cảm...(trừ gia đình em nhưng gd em ko thể nào giúp tất cả mọi thứ đc)...Bố mẹ của anh ấy chỉ biết nhìn những thứ trước mắt,hoặc là quá áp đặt con cái;em nghe có lần anh ấy đòi thi lại đại học vì ko thích y,bị bố anh ấy tát...;họ cũng nghĩ rằng "đứa nào giỏi thì cần gì tiền,cần gì quan hệ vẫn cứ sống tốt"...Đúng là ai giỏi thì đều có thể sống đc...nhưng xã hội bây giờ đâu có phải cái gì cũng tuyệt đối phải ko anh chị.và lại cũng phải nhìn nhận thực tế là,chúng em đâu phải là những ng quá xuất sắc...Chúng em cũng phải đi học thêm,cũng phải đầu tư để trau dồi kiến thức...Hơn nữa,em cũng lo lắng vào gia đình anh ấy,với bản tính của em,khó có thể sống nổi mà ko gây ra 1 cái gì đó...Mặc dù anh ấy nói sẽ sống riêng,nhưng em là đứa ko thể nhịn nổi nếu thấy chướng...Vậy thì tình yêu của chúng em sẽ ra sao khi lập gia đình??rồi có dẫn tới li dị ko...
và em có thể sống khó khăn ở thời điểm ban đầu,nhưng cả đời mà vất vả,và cứ phải lo nghĩ tiền nong thì em cũng hoang mang quá...,liệu lấy anh ấy em có thể hi vọng ko...mặc dù em đã thấy an ủi phần nào khi đọc tôpic "có dám lấy chồng nghèo"...
Mặc dù nói vậy nhưng em vẫn ko thể chia tay đc.vì tình yêu,vì nghĩa...vì em đã hứa rằng dù anh ấy khó khăn thế nào em cũng sẽ ko bỏ cuộc..
Nhưng sao dạo này em bất chợt thấy hoang mang quá....Chắc vì em cảm thấy con đường này chỉ có 2 chúng em,với 2 bàn tay trắng,ko ai ủng hộ,động viên...