Chào các chị em diễn đàn webtretho!


HIện tại e đang rất chán nản và suy sụp về cuộc hôn nhân của e. Em rất mong sẽ nhận được những góp ý cũng như chia sẻ của các anh chị và các bạn.


Em là 1 cô gái tỉnh lẻ, thi đậu DH ở HN và hiện tại đang làm việc tại HN. Thời sinh viên em đã có mối tình đầu được gần 3 năm sau đó thì chúng em chia tay nhau. Sau đó một thời gian, em quen anh và dần dần cả hai có tình cảm với nhau. Bố mẹ anh biết chuyện thì đã ko đồng ý vì ko thích dân tỉnh lẻ như em. Mặc dù vậy, anh vẫn tiếp tục yêu em. CHúng em cũng đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống và thời gian trôi qua em cảm nhận được anh là một con người có trách nhiệm với gia đình mặc dù nhiều lúc suy nghĩ cũng như hành động của anh em thấy khá trẻ con. Cứ yêu nhau một thời gian dài như vậy, bố mẹ a cuối cùng cũng đồng ý mặc dù em biết thật sự bố mẹ anh vẫn ko thích em. Sau khi bố mẹ anh đồng ý cho 2 đứa qua lại tìm hiểu, thỉnh thoảng anh có đưa em về nhà anh chơi, nhưng mối lần đến nhà a em cảm thấy rất ngột ngạt vì mẹ anh ko thích em nên khi em đến chơi em hỏi gì thì bà trả lời, còn ko thì thôi. Gia đình em tuy ở quê nhưng là gia đình trí thức, từ họ hàng đến trong gia đình, bố mẹ con cái sống tình cảm với nhau. Nhưng gia đình nhà a thì khác. Bố mẹ a trước làm công nhân xây dựng, sau đó về hưu sớm và ko có chế độ bảo hiểm gì. Trong gia đình a thì bố mẹ cứ xử rất cục cằn, khô khan. Nói năng với con cái cứ mày mày, tao tao, rồi nhiều lúc ông bà chửi nhau ko ra gì luôn. Nhiều khi em suy nghĩ và nản lòng lắm, nhưng vì yêu anh nên em nghĩ mình sẽ làm quen dần và vượt qua được những chuyện đó. Rồi chúng em cưới nhau. Em biết là con dâu mới về nhà chồng thì hay bị bố mẹ chồng (bmc) soi mói, để ý, nhưng ko ngờ bmc em lại ghê đến vậy. Mang tiếng HN mà em dùng nước cũng phải bắt tiết kiệm, rồi tiết kiệm xà phòng, nước rửa bát... Lúc nào em làm gì thì mc cũng ở đắng sau để kiểm tra. Giặt hay rửa bát mà bà thấy xà phòng xùi bọt hay nước rửa bát nhiều bọt là bà bảo lãng phí, vừa tốn xp sau đó kéo theo tốn nước. Em thật sự ko nghĩ là nhà chồng lại tiết kiệm đến mức hà tiện quá thể như thế. Rồi nấu cơm nước thjf cái gì cũng phải theo ý bà, từ cái bật bếp, tắt bếp, rồi nấu canh cho gia vị vào lúc nào,... tất tần tật bà đều bảo em phải làm theo và chê em ko biết làm cái trò trống gì. Cưới được 1 tuần thì chồng em phải đi công tác ko ở nhà 1 đêm. Chiều hôm đó, chồng em đi làm về vội vàng thông báo phải đi ngay rồi chạy lên phòng gấp vội bộ quần áo. Em đang nấu dở nồi canh, thấy vậy chạy theo chồng lên phòng chuẩn bị cho anh gói bánh và hộp sữa để anh đi đường. Khi em xuống thấy mẹ chồng đã tắt nồi canh, mặt hầm hầm rồi bảo: Cái đồ bám chồng, nó vừa về đã phải tíu tít chạy lên rồi. Em giải thích là chuẩn bị cho chồng hộp sữa, gói bánh để anh đi đường lỡ ra có cái ăn tạm thì mc nói luôn : Thằng này nó có bao giờ ăn bánh trái gì đâu. Rồi đến bữa cơm, mới ngồi vào mâm, bà đã bóng gió: thàng này hôm nay nó đi mà ko chào bố mẹ, ko biết thế nào? (chắc tại lúc trước mc nói vậy nét mặt e ko vui nên có thể làm chồng ko vui theo). Em chồng em bảo: chăc a vội quá. mc nói luôn: chả bít nó vội hay nó bênh vợ nó. Đang cầm bát cơm mà em ko cầm đươcj nước mắt nhưng vẫn phải và cơm ăn cho qua bữa. Tối hôm đó, em gội đầu và lấy máy sấy tóc, vừa bật lên thì mc em lao từ tầng 1 lên bảo mày dùng máy sấy làm gì, tốn điện. Thằng em chồng đã bức xúc từ lúc ăn cơm, lúc đó nghe mẹ nói vậy nó nói luôn: mẹ hơi quá đáng rồi đấy. Thế là mc em khóc um xùm, rồi làm chu choa lên. lúc đó là 10h đêm. em sững sờ và chợt đau khổ nhận ra: cuộc hôn nhân này có lẽ đã sai lầm.


Rồi những ngày tháng sau đó, mọi chuyện vẫn cứ như vậy. Bố chồng em thì bít mẹ kỹ tính nhưng vốn gia trưởng nên chỉ bảo em là tính mẹ mày trước giờ như vậy, tốt nhất mẹ nói thì cứ dạ, vâng rồi lúc vui vẻ góp ý sau. Em nghe lời bc, từ sau đó mẹ nói gì chỉ vâng, dạ, hoặc im lặng. Nhưng cs như vậy làm em ngột ngạt lắm. 2 tháng trôi qua vẫn ko có gì thay đổi. Nói về chồng em thời gian 2 tháng đó, chồng em thường đi làm về muộn, có hôm 10h, 10 rưỡi tối mới về tới nhà. Em ở nhà 1 mình như cái bóng vì ko nói chuyện được với ai. Chồng em biết mẹ quá đáng nhưng ko dám góp ý gì vì sợ mẹ bảo bênh vợ, cãi mẹ. Nhưng a cũng ko có 1 lời động viên nào dành cho em. cả ngày 2 vc đi làm, về tới nhà thường hỏi nhau vài ba câu rồi anh ngồi máy tính chơi, sau đó làm việc (cv của chồng em cũng hay phải đem về nhà làm). rồi đi ngủ ai biết người đấy. em ngủ trước, anh ngủ sau, mỗi người 1 góc. người ta bảo giai đoạn đầu mới cưới nhau là giai đoạn mặn nồng nhất nhưng với em, nó vô vị và cs nặng nề như đại ngục vậy. Mc em thì vẫn ko ưa em, nói em thế này, thế kia trước mặt em, bà còn ác miệng bảo em là đồ của nợ, rước em về là rước cái của nợ về nhà. Rồi đi lấy chồng mà đ' biết gì, thế mà cũng đòi lấy chồng, rồi mày mà lấy chồng phải gia đình làm nông thì ko bít làm được cái trò gì cho nhà nta. Ôi trời, em suy sụp tinh thần cực độ.