Gia đình mình bố mẹ đã lớn tuổi ( 66 t ) vẫn đang kinh doanh, có 2 nhà ở HN. Nhà mình bố mẹ vẫn phải nuôi gia đình của 1 anh trai bị nghiện từ năm 1999 ( 1 vợ + 2 con ) và chịu mọi chi phí cho nhà anh cả.
CÁch đây hơn 1 năm biết gia đình mình rơi vào nợ nần, khi đó mới sinh con được > 1 tháng mình đã phải họp gia đình và khuyên mẹ mình nên bán 1 nhà đi để trả nợ nhưng mẹ mình không nghe.
Để cách đây mấy tuần mẹ mình có nhờ mình bán nhà, khi đó mình đã bỏ khoảng gần 1 tỷ ra để chuộc sổ đỏ tại ngân hàng. Số tiền bán nhà được sau khi mình trừ đi tiền mình ứng trước thì mình cầm và trực tiếp đi trả nợ với mẹ ( toàn lãi 6-7%/ tháng) - vì nếu mình không cầm tiền thì sẽ bị 2 anh trai của mình đòi mẹ tiền. Sau đó mình có yêu cầu mẹ cho biết số tiền còn nợ lại để tình tiếp thì cong số là 3 tỷ đồng.
Mình có đưa ra phương án : bán nhà đang ở lấy tiền trả hết nợ, còn dư 1 tỷ thì đi mua nhà trong ngõ ở - thiếu mình có thể cho thêm. Như vậy còn có nhà để ở và giữ được 3 mảnh đất tại Hà tây cũ. Chứ không bán nhà mà trông chờ vào bán đất để trả nợ thì đến nwả năm nữa bán cả nhà đi cũng không đủ trả nợ - mất hết tài sản ( vì bán đất ở chỗ đó rất khó - không thể bán ngay được mà có bán ngay được cũng không đủ để trả nợ ) thì mẹ mình vì sỹ diện nên không chịu bán nhà nói là bán đất trả nợ còn lại sẽ lấy tiền từ kinh doanh để trả. Điều này là không tưởng vì bán đất thì mình đã phân tích như trên , công việc kinh doanh chỉ đủ tiền sinh hoạt trong gia đình ( mỗi tháng nhà mình chi gần 30 triệu ).
Mình đã nói mình chỉ giúp : - Chuộc sổ đỏ tại ngân hàng để bán nhà.
- Cho thêm tiền để mua nhà khác nếu còn thiếu.
Nếu mẹ không nghe con, con sẽ ko can thiệp nũa - khi nào phá sản thì con sẽ đón bố mẹ về nuôi. Mẹ phải nghe con nếu mẹ để gđ phá sản thì mẹ có tội với 2 cháu ( con anh trai bị nghiện ), không để 2 cháu có nhà ở Hà nội vì hai cháu đang học tại trường rất tốt tại HN . Còn phải về quê mẹ cháu thì cũng có nhiều đất để ở - nhưng ảnh hưởng đến học tập của các cháu.
Mẹ mình đã nói mình tàn nhẫn, có tiền mà không giúp mẹ giữ nhà .
Thật sự với khả năng của mình thì mình có thể cho bà số tiền trên , nhưng mình không cam lòng. Vì nhà mình nuôi 1 ông anh nghiện > 10 năm ( mẹ mình không nghe lời mình cho vào trại cai mà vẫn cung phụng tiền thuốc , mọi người trong nhà mình mạnh ai người nấy phá : bố bao ca ve, anh cả vô trách nhiệm với gđ có kiếm tiền cũng tiêu hết, mẹ thì tiêu xài hoang phí - không tôn trọng đồng tiền. Quan trọng là gia đình mình vẫn có khả năng về kinh tế để theo phương án của mình, chứ có phải là mình thấy ông bà hết đường mà bỏ mặc đâu.
Trong khi đó mình đi lấy chồng 2 bàn tay trắng, năm 2004 đã cho bà vay 430 triêu sau đó thấy bà ko có khả năng trả đã nói là cho luôn, mình còn 2 con nhỏ, mình kiếm được tiền - nhưng tiêu xài đùng mực. Tại sao lại bắt mình phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả do mọi người trong nhà mình đều vô trách nhiệm với kinh tế gia điình : chỉ biết tiêu tiền mà không cần biết có tiền để tiêu không ????
Mình muốn mọi người trong nhà mình phải thay đổi, chịu hậu quả vì nếu mình có giúp giư nhà thì vẫn không giải quyết được gốc vấn đề - 1 thời gian lại nợ nần ....
Mình đã quyết định thế rồi, nhưng vẫn đau lòng lắm và có nói với chồng mình vài hôm nữa sang khuyên mẹ mình bán nhà.
Mình có cứng rắn quá không ? Có tàn nhẫn với mẹ mình không ? Mình day dứt quá !