Khi mình viết lên những dòng tâm sự này, cảm xúc của mình cũng không rõ ràng là bình thản hay buồn bã nữa. Chỉ giống như người vô cảm.
Theo ck mình nhận xét: Mình là 1 người 1 ng hiếu thắng và hay áp đặt ng khác. Thực sự, mình cũng không biết mình có như vậy không?
Những giận hờn của mình, ck mình luôn lờ đi và không bao giờ quan tâm. Đêm qua là 1 đêm không ngủ được. Nếu mình nói với ck mình, mình đọc trộm tin trên điện thoại của anh ấy, thì mình cũng sẽ nhận lại câu: em ko tôn trọng anh, đó là quyền riêng tư của anh. Nhưng thực sự, khi đọc nhưng dòng tâm sự của ck mình với người con gái đó. Mình chợt cảm thấy, mình thất bại với hôn nhân của mình rồi. Những chuyên chăn gối, những chuyện cãi nhau giữa vc 2 bên đều được 2 người tâm sự với nhau.
Mình vẫn dấu ck mình là mình không biết, và mình cũng ko biết là ck mình có biết được mình đã đọc được hay ko hoặc ck mình để kệ mình đọc.
ai có thể cho tôi lời khuyên qua đoạn đối thoại với ck mình được không?
- Vk : Ngày chủ nhật tuần rồi, em đã tự đánh cược bản thân mình rằng e quan trọng hơn bất kỳ mối quan tâm nào của ck nhưng hóa ra; em đã sai. em cô độc 1 m trong bệnh viện nhìn những người ck kia chăm sóc vk của họ, tự mình ăn bát cháo nguội lạnh vì đói. còn ck em đang đi gặp người con gái khác. Chủ nhật tiếp theo, a sẵn sàng đi ăn đi đánh bi a, ko hề nghĩ vk a sẽ ăn gì, sức khỏe vk ra sao, a chỉ bảo với e, có bà ở nhà. E nói a đưa e và con đi mua đồ cho ông, thái độ của anh, là ko muốn đi. E biết, lúc nào a nóidối hay nói thật. Sau khi anh đưa chìa khóa xe máy cho vk; vk chợt hiểu rằng; hóa ra tình yêu của ck cũng chỉ đến thế. câu nói của ck vẫn văng vẳng bên tai; nói chuyện như chó cắn, e còn nhớ ck đọc cho e, ko bê vật nặng trên 9kg, ck bảo e, để sáng mai gọi họ đến sửa, lúc đó ai sẽ thay e dắc xe. Bsy dặn, e hạn chế đi lại, nghỉ ngơi nhiều. Nhưng e có ai chăm sóc??? Ck à, đến lúc này, e thấy mình cô độc quá. Em bệnh, nhưng fai nghĩ m sẽ mua thuốc gì để uống, fai tự đi mua đồ để tẩm bổ cho chính mình. e ko còn sức để nghĩ hay làm gì nữa.
E muốn buông tay lắm ck à
- CK: Anh định không rep nhưng thôi, nói cho em nốt lần này, lần sau có những chuyện tương tự, a sẽ k giải thích j nữa, em tự hiểu lấy, a cũng chán những lần giận dỗi vô cớ của em lắm rồi.- từ đâu? vâng, sự giận dỗi của em bắt đầu từ khi ko đi mua quần áo, " E biết, lúc nào a nóidối hay nói thật" vâng, em đã sai, và thực ra a thấy e càng ngày càng k hiểu anh, muốn áp đặtsuy nghĩ của bản thân vào anh, lúc nào cũng tự cho là mình đúng, a thấy khó chịu như đang ở trong 1 lồng giam vậy, "a chắc chắn k tắt khóa" :)) buồn cười. a k tắt, anh chết, cả nhà a chết, ok?- tại sao a bảo e muốn áp đặt suy nghĩ của mình vào bản thân a, chính trong đoạn chat của em càng nói rõ, a đi gặp ng con gái khác ---> em không quan trọng :))), a đi ăn nhà mới cty, và cty ai cũng đi ----> a k quan tâm em :))). em cảm thấy cô độc, tủi thân, nhưng em có biết cách hành xử của em, cách em đối mặt với vđê nó khiến a mệt mỏi tn ko??, đang yên đang lành, bảo a nói dối k tắt chìa khóa, rồi giận dỗi, rồi mang chìa khóa với đúng kiểu như "chó cắn" đúng như em đã nghe a nói, a là ai, a có vai trò j trong cái gđ này khimà nhà đang có khách, e thích đối xử ntn thì đối xử, mà lý do??? a nói dối a k tắt chìa khóa:)), nói 1 câu cho vuông, a nói dỗi làm cc j, chính từ những chuyện thế này, càng ngày a càng chán khi fai nc với em, e có biết vì sao a có 1 lần kể a Tiến vì sao chia tay ny đầu tiên k, vì a thấy càng ngày mình cũng càng bất lực với những suy nghĩ của em như a Tiến.- nhưng nói đi cũng fai nói lại, a xin lỗi khi k quan tâm e đúng mực những lúc cần thiết, khiến em tự suy nghĩ nhiều.- chốt lại, e muốn buông, nếu vì những lý do thế này, a không giữ và cũng là 1 lần cuối a giải thích cho e, nếu e quyết định viết giấy và ký sẵn mang cho a.
- VK:Vấn đề a nghĩ e hờn giận a là nghi ngờ ko tắt chìa khóa. Còn đúng ra, e giận a vì a ko hề nghĩ đến e. Khi a bảo sao ko để sáng mai, mà e vẫn gọi cho cứu hộ ngay lúc đó, vì e biết, ngày mai, e cũng ko đủ sức để dắt cái xe đó. Khi e ra bảo a xuống dắt xe giúp e, a chỉ vì trận game đang dở, a nói gì với e. Tính a, e ko hiểu.Qua đợt ốm này, e chợt nhận ra rằng, m ko còn thiết tha gì nữa, và e cũng biết, khi cái tin nhắn này gửi đi, a cũng sẽ nói như vậy.
Hôm chủ nhật, e đã biết, buổi chiều đó a hẹn gặp cô giáo, e đã tự cá cược với m rằng a sẽ ko đi. Vì e bệnh, vì sao e nhắn tin cho a lúc a đi gặp cô giáo, e nói e ghen, thực tế, e ko ghen, e chỉ buồn cho thân m, khi ốm yếu là khi e yếu đuối nhất, nhưng khi đó, người e nhớ đến chỉ là bố e. Ck e ko hề biết, những ngày e nằm ở nhà, ăn ko nên, thuốc ko uống
A biết e nghĩ gì ko? E muốn đi cùng bố
E ước e chết trên bàn mổ
Tuần rồi, a đi ăn, e ko nói gì, chỉ khi a đi đánh bi a,e mới gọi, a có biết bữa ăn trưa hôm đó e ko hề ăn
Nếu ko có 2 đứa con, lựa chọn sau những ngày qua, là e ra đi.
Bởi người đàn ông đó, chán e, và đúng như ngta nói. Ko phải anh vô tâm , mà bởi vì tâm của anh ko hướng đến e
Ở bên 1 người tâm ko hướng đến m, liệu có nên ko?
A tự so sánh sự quan tâm hiện tại của a với ai đó và với vk a xem
Ngta thường nói, giữ bố lại cho con m. E đã từng nói với a lúc a bảo lấy e, e sẽ ra đi, khi tâm người ta ko có ở bên e nữa.
- CK: Em có biết, sự quan tâm của 1 ng đến 1 ng nhiều khi ko fai nằm ở việc trong tâm người này có người kia hay không không?mà có khi do chính bản thân người kia, nhất là với 1 ng hiếu thắng và hay áp đặt ng khác, đôi khi ng ta sợ quan tâm nhưng ng đó,em có hiểu đc thì hiểu.Còn em, suy nghĩ lúc nào cũng bi quan, tiêu cực, cái j mà chết, ra đi, ..., k biết e có thấy mệt k, nhưng a thấy mệt thay e rồi đó.Em đang tự giết chính mình và cuộc hôn nhân bằng những suy nghĩ tiêu cực của mình.Cuối cùng, lúc em cần 1 cái ôm và 1 cái hôn, dang tay ra, e đã thấy a bao h từ chối chưa.Em có thể ko có 1 cuộc sống hoàn hảo, những cũng là 1 cs có nhiều cái đẹp và nhiều cái mà ng khác mơ ước, hay tận hưởng những cái tốt và quên đi những cái xấu, e sẽ thấy cs mình đẹp hơn, nếu a xấu, hãy quên a đi 1 thời gian.
-Vk: A biết cái cảm giác khi ốm yếu ko thở dc, đứng lên cảm thấy m ko fai là m nữa. Mà ko ai chăm m. Cảm giác thế nào ko?
- CK: a bỏ rơi e những ngày e ốm à?
-VK: Vốn dĩ, a ko bao hiểu
- Ck: uh đc r, a k hiểu
thôi đừng nc nữa
a k hiểu đâu
- VK: Uh, a đi nói chuyện với người hiểu a đi.
Thời gian tới, con và bà về.
Chúng ta tạm thời xa nhau đi
Sau này tính sau
- CK: được
sẽ như e mong muốn
Có phải mình quá đáng quá không? mình giận hờn vô lý hay mình cư xử như ck mình nói là tiêu cực.