Chào các mẹ. Là thằng đàn ông mà không quản được gia đình thật mệt mỏi. Mình là người miền trung nắng gió, cũng nhờ bố mình nên khi ra trường mình đã xin được việc trong nhà nước. Công việc nói chung nhàn nhưng lương thấp, phải nói mình có duyên với con gái ngân hàng. Trước kia là sinh viên đã yêu 1 cô học ngân hàng, sau khi ra trường chia tay thì quen vợ bây giờ cũng làm ngân hàng. Mình thấy con gái làm ngân hàng lúc nào nhìn cũng sang chảnh, nói khẽ cười duyên, nhưng khi lấy vợ làm ngân hàng mới biết nỗi khổ. Vợ mình ngày nào cũng 7,8 h mới về nhà (nhà khi cưới bố mẹ mình cho 1 nửa tiền để mua trên thành phố) có đợt toàn 9 ,10 h. Thương vợ mệt mỏi mình cũng giúp đỡ hết việc nhà, nấu ăn cơm nước, giặt giũ mình làm hết, có điều vợ mình cứ nghĩ mình lương thấp nên việc nhà đương nhiên là của mình. Vì tính tình hiền lành nên mình không chấp. Sau khi 2 vợ chồng có em bé, thì cho ở cữ 2 tháng nhà mình dưới quê, nhưng vợ kêu buồn chán(thực ra là không muốn ở nhà chồng) nên đã xin phép ông bà nội lên thành phố với mình. Làm ngân hàng nên chỉ được nghỉ 4 tháng phải đi làm, vợ chồng mình có nhờ bà ngoại nên chăm cháu. Tại vì điều kiện khó khăn nên mình mới phải nhờ bà ngoại lên trông cháu, chứ thực tế từ ngày cưới bà ngoại đã không ưa mình vì lương thấp hơn vợ rồi. Trong mắt bà con gái bà là tài sản vô giá, mấy lần cãi nhau lúc nào cũng nói câu nó là tài sản vô giá, nom mà xin lỗi nó đi, nhường nhịn nó đi, mặc dù vợ e là người sai. Bà cứ nghĩ vợ em làm ngân hàng là cao siêu là đẳng cấp, mình lấy được là phúc 7 đời, dù sao cũng chỉ là ngân hàng cổ phần thôi mà. Nói qua về bà ngoại, bà thẳng tính kiểu ghê gớm, nên chính vì cái tính này mà ông bà ngoại mấy năm nay không ngủ cùng, không nói chuyện, sống với nhau chỉ vì con cái. Nhiều lúc thương ông ngoại, ông ngoại từng khóc với mình vì cái tính ghê gớm của bà ngoại.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, nhưng rồi 2 vợ chồng e bị điều chuyển công tác, xa thành phố. Nên 2 vợ chồng quyết định bán nhà để trang trải hết nợ ngân hàng, dù gì cũng không sống trên này được nữa. Từ khi bán nhà, vợ mình cho con đi theo nơi làm việc mới, tất nhiên cả bà ngoại theo, vì chưa đủ tiền nên tạm thời thuê nhà để 2 mẹ con ở. Khố cái là 2 vợ chồng công tác 2 huyện cách xa nhau 60km, nên cả tuần mình mới được gặp vợ con.
Lương mình thấp nên chỉ đủ trang trải sinh hoạt bản thân, thi thoảng mua cho con hộp sữa thôi. Số tiền bán nhà vợ mình quản hết, ko cho mình biết đang làm gì với số tiền trên cả. Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh khi mẹ vợ kêu ca mình làm không ra tiền, bắt vợ e gánh hết. Mình rất khổ tâm, cảm giác bất lực khi chưa tìm ra hướng mới để kiếm thêm thu nhập. Rồi trong 1 lần 2 vợ chồng xích mích, 2 bên thông gia có can thiệp nhưng không hiểu 2 bà nói kiểu gì mà đâm ra giận nhau, bà ngoại nói nhà mình đùn đẩy trách nhiệm trong khi đó chính vợ mình muốn bà ngoại lên chăm cháu. Rồi từ đây bà bắt đầu kiểm soát vợ mình, vợ mình khá nghe lời bà ngoại, bà không cho vợ mình về nhà nội, con gái mình thì bà chăm theo ý bà, mùa lạnh thì nằm xông than, ép cháu ăn kinh khủng. Cháu mới 15 tháng tuổi mà bà ép ăn hết 1 bát tô cháo đầy, mình người lớn ăn còn sợ, nhiều lần mình nhắc khéo thì bà nói ăn càng nhiều càng tốt chứ sao, ông ngoại nói thì bà chửi, mình góp ý với vợ thì vợ nó bảo cháu bà kệ bà. Mình đang sợ cháu béo phì, cháu được 13kg rồi. hic.
Nhiều khi cho cháu về chơi nhà nội bà tỏ vẻ không vui, cau có mặt mày, bảo câu bảo bà sang mà thăm cháu. Tính mình hiền với tự ti vì lương thấp hơn vợ(cái sai lầm của mình là tự ti) nên chỉ nhẹ nhàng nói với bà, bà lại cho rằng mình sợ bà. Bà ngày càng được nước lấn tới, nhiều lúc mình thấy bà ngoại mà như là mẹ con gái mình, quyết định hết mọi việc, ăn ngủ sinh hoạt của con gái, mà toàn thói quen không tốt: cho cháu ngủ muộn, nghịch điện thoại, không cho về nội vì nhà nội nhiều trẻ con sợ lây bệnh, ép con gái mình ăn phát sợ.
Đỉnh điểm hôm nọ mình xin cho con về nội chơi, bà lại bảo bảo bà nội sang mà thăm cháu,cháu tôi nuôi từ bé tôi có quyền, trong khi đợt trước mình mới cho con gái về chơi được 3 ngày thì ông ngoại đi làm xa về bắt con bé phải sang nhà ngoại ngay. Hôm đó có cả ông ngoại, ông anh đồng hao, có uống rượu mình không kiềm chế được những uất ức trong lòng, mình nổi khùng lên nói thẳng từ nay bà không phải chăm cháu nữa, con gái con con được quyền quyết định không đến lượt bà, xong mình đứng dậy đi về. Từ hôm đó không thèm nhìn mặt mình, con gái quấn mình là bà thấy khó chịu. Con bé nhà mình ngoan, nói gì thì nói cũng có công của bà, nhưng mình cảm giác bà lên trông cháu để không phải đi làm(phải làm lao động chân tay mà). Cháu thì ai cũng quý thôi, nhưng quý tới mức lấy hết quyền của bố mẹ nó, điều khiển cuộc sống của vợ mình, con mình, mình không chấp nhận được, như thế này 2 vợ chồng sớm muộn cũng ly hôn thôi. Mình phải làm sao bây giờ. Mình thấy sợ bà mẹ vợ này