Nàng đã giúp biết bao gã đàn ông có vợ ngoại tình.
Nàng đổi lại những lần quan hệ xác thịt bằng tiền bạc, vật chất.
Em gái, mắt sáng mũi cao và… chắc chắn sẽ có nhiều con đấy!
- Thầy bói bảo em chỉ có 2 con thôi!
- Thì chắc chỉ có 2 đứa em sinh ra, còn lại làm sao thầy bói biết được.
- Ý gì vậy?
- Em thông minh mà. Phải hiểu anh nói gì chứ? Hahaha…
- Anh tiệm cận với sự nham nhở rồi đấy!
- Em dễ nổi nóng quá!
- Thôi, em về! Anh cứ ngồi uống café đi!
Nàng hậm hực rời khỏi chiếc ghế, cầm túi quày quả bước đi. Người đàn ông nửa miệng cười nói với theo: “Xin lỗi nếu làm em giận!”. Nàng bước nhanh và không thèm trả lời. Phần bụng tưng tức, nhói đau.
Thời gian này, nàng hay gặp gỡ những người đàn ông tình cờ quen hoặc biết nhau qua mạng. Những câu chuyện vu vơ, những cuộc điện thoải khi rảnh rỗi kéo họ ra quán café. Nàng muốn hít thở những bầu không khí mới lạ vì đang cơm chẳng lành canh chẳng ngọt với gã bạn trai của mình.
Từ lúc ôm cục tức với người đàn ông quen qua chat, cơ bụng nàng phập phồng những cơn dư chấn quặn thắt không rõ khởi điểm. Song thăm thẳm dưới dáy lòng nàng âm ỉ những làn sóng ngầm thương xót hài nhi đã bị nàng từ bỏ khi dính vào gã trai bạc nhược lẳng lơ cách đây 1 năm. Người đàn ông đó gợi lại sự day dứt ám ảnh nàng bao lâu nay. Đứa trẻ không rõ hình hài chập chờn trong mảng đời trắng - đen khiến nàng sợ hãi. Nàng sẽ có nhiều con hay chỉ có 2 đứa duy nhất? Liệu khi cuộc sống trầm xuống giữ gìn bình yên nàng có thể làm mẹ được nữa không? Lầm lạc. Những ước vọng bị đầu độc!
Ngồi buồn. Nàng bấm tin nhắn: “Cần tiền trang trải sinh hoạt, anh có thể giúp em không?” rồi send cho một group khoảng gần chục người đàn ông nàng quen với tình huống giông giống nhau: từ thế giới @.
Vài tin nhắn reply:
“Dạo nào anh cũng đang khó khăn…”
“Anh hiện đang đi công tác…”
“… ”
Chán nản. Nàng cũng chỉ thử thế thôi. Chẳng hy vọng gì cả. Reply cuối cùng nàng nhận được là từ người đàn ông khó chịu từng xem tướng và phán nàng nhiều con.
“Giúp em thì anh sẽ được gì nào? Cô bé!”
“Anh muốn nhận ngay hay sẽ cho em thời gian?”, nàng nhắn lại.
“Anh thích sòng phẳng”
“Nếu có thể trả lại tiền ngay cho anh thì em đã không yêu cầu giúp đỡ”
“Nếu anh muốn lấy lại tiền thì đã không giúp em”
“Anh thẳng thắn với ý định của mình đi”
“Em là một cô gái cá tính và rất xinh đấy! Biết không?”
“Biết! Vậy chẳng lẽ anh định ngoại tình?”
“Không hẳn. Anh yếu lắm, không ra gió được.”
“Đừng nhắn tin đùa kiểu đó nữa. Stop
Người đàn ông đó không bấm tin nhắn nữa, nhưng anh ta gọi lại. Anh ta đề nghị nàng chỉ cần tắm chung thì sẽ giúp nàng 1 phần trong khoản tiền sinh hoạt phí Nàng nói cần suy nghĩ và sẽ trả lời sau.
Tắm chung với 1 người đàn ông. Nàng chưa bao giờ làm thế cả. Nàng luôn tắm 1 mình. Từ khi cảm nhận được rõ rệt về giới tính, nàng luôn che giấu thân thể mình, thậm chí nàng còn ngại ngùng khi nhìn thấy thân thể mình trần truồng qua tấm gương mờ hơi nước trong nhà tắm. Nàng luôn tránh soi gương khi chưa mặc quần áo. Và chuyện quan hệ với bạn trai chỉ diễn ra trong bóng tối. “Tình yêu là mù quáng nên người ta phải sờ mó”. Nàng không mù quáng, nhưng lúc yêu luôn thiếu vắng ánh sáng thì làm sao mà nhìn được.
Vài ngày sau nàng lưỡng lự bấm tin nhắn: “Chấp nhận đề nghị của anh. Bao giờ?” rồi gửi đi. Chỉ là tắm chung thôi mà
Người đàn ông đó chở nàng đến khách sạn Hoa Hồng vào giờ nghỉ trưa. Hỏi thuê một phòng có bồn tắm lớn trong vài giờ. Kéo tay nàng vào thang máy, anh ta nhìn nàng với cặp mắt ma mãnh của loài vượn. Nàng tảng lờ nhìn những con số điện tử đang nhảy mỗi khi qua một tầng lầu.
Anh ta đòi cởi quần áo giúp nàng. Nàng co dúm lại ở góc phòng, hét lên: “Để em tự cởi”. Thế là anh ta đi chuẩn bị nước. Tiếng nước bắn xối xả qua miệng vòi vọng ra nghẹt đắng. Giữa trưa tắm chung với 1 người đàn ông, dù là tắt hết đèn thì anh ta sẽ vẫn nhìn rõ cơ thể nàng. Nàng không có tình cảm với anh ta, nàng không muốn làm 1 tỳ nữ hầu tắm cho anh ta, nàng rất ngượng ngùng cho dù bản thân trở thành đàn bà cách đấy 2 năm. Nhưng biết sao giờ nàng không muốn phải qúa lo lắng. Đành phải hành động một cách khiên cưỡng, và tắm chung thì nàng cũng không mất gì nhiều.
Nàng quấn chiếc khăn màu trắng quanh người bước vào phòng tắm. Người đàn ông mặc độc chiếc quần nhỏ hình tam giác ngồi bên thành bồn tắm, nheo mắt cười cười, kính cận lấp loáng.
- Trong khi tắm anh có thể bỏ kính ra không?
- Anh muốn nhìn kỹ em.
- Nếu không bỏ em sẽ không tắm đâu.
- Được rồi! Lại đây nào…
Trong hồi ức của nàng, đó là lần đầu tiên 1 người đàn ông có vợ xa lạ nhìn thấy cơ thể nguyên sơ của nàng, nhưng theo dòng thời gian thì không phải là người đầu tiên tán tỉnh nàng. Nàng sắp xếp anh ta là chỉ yêu cầu nàng tắm chung cùng anh ta, chỉ nhẹ nhàng vầy vò cơ thể nàng như một thứ đồ chơi có hơi thở. Anh ta không yêu cầu sex, không có một biểu hiện quá lố nào. Nếu có người thứ 3 chứng kiến, e rằng kẻ đó nghĩ rằng nàng đang được một gã nô tài hầu tắm. Như một câu chuyện hài hước, phi hiện thực bâng quơ. Trên đời hẳn còn rất nhiều những người đàn ông khó hiểu.
Gần 1 tiếng cho việc tắm táp, gã kéo nàng ra giường, âu yếm như chăm sóc 1 đứa con gái bé nhỏ:
- Anh phải về cơ quan, em nghỉ một lúc đi, đợi trời mát rồi về.
Nàng im lặng, mắt to tròn nhìn lên trần nhà bất động. Gã móc ví, đếm tiền rồi đặt xuống chiếc bàn nhỏ kê sát đầu giường.
- Anh giúp em 3 triệu nhé! À, mà hình như em đang có thai đấy!
- Anh nghĩ sao vậy? – Nàng giật mình, trừng mắt nhìn anh ta.
- Thì nhìn dáng em anh đoán vậy. Đi khám thử xem nhé! Anh về đây, liên lạc sau.
Anh ta về rồi, nàng bắt đầu sờ lên bụng, rồi chạm tay lên bầu ngực căng cứng của mình, cứ băn khoăn tự hỏi: “Tại sao anh ta lại nói mình đang có thai?”. Nàng nhớ lại nguyệt san của mình. Cũng đã trễ hơn tuần rồi. Chẳng lẽ….
Nàng đứng bật dậy khỏi giường, soi mình vào tấm gương lớn. Lần đầu tiên nhìn trọn vẹn thân thể của mình. Nàng có thai thật ư? Một mầm sống thứ hai thiếu vắng tương lai đang tồn tại trong cơ thể nàng ư? Nàng mặc nhanh quần áo, cầm lấy số tiền trên bàn, vẫy taxi đến thẳng bệnh viện phụ sản. Phiếu siêu âm của nàng ghi rõ: Thai 5 tuần 6 ngày. Nàng thất thểu đi về. Lại quặn lên từng cơn đau.
Nàng tìm gặp gã trai lơ của mình.
- Em đang có thai!
- Em đùa à?
- Em không đùa trên sinh mạng của con chúng ta!
- …
- Tính sao bây giờ?
- Em biết tình cảnh của anh bây giờ mà. Anh không thể cưới em…
- Em cũng không muốn cưới anh.
- Vậy em muốn gì?
- Em sợ phải vào bệnh viện 1 mình, em muốn mọi chuyện giữa chúng ta giải quyết sòng phẳng và sau đó chấm dứt.
Nàng với vẻ ngang lỳ, tàn nhẫn quay lưng bỏ về nhà. Gã trai sẽ phải tự dàn xếp thời gian vào tìm nàng.