Mâu thuẫn với gia đình chồng, chúng tôi phải làm sao ..?
Chuyện của tôi cũng nội dung xưa cũ muôn đời nhưng vẫn nói mãi.
Chúng tôi kết hôn đến nay mới hơn một năm nhưng đã có nhiều mâu thuẫn, không phải giữa vợ chồng tôi mà vợ chồng tôi và gia đình anh.
Má chồng tôi hiện nay đã lớn tuổi, lại mắc bệnh xương khớp của người già nên thỉnh thoảng đau nhức và đi lại khó khăn. Tuổi trẻ bà trải qua nhiều truân chuyên. Bà có ba đời chồng, có với người chồng đầu một chị gái, khi chia tay chị được cha chăm sóc. Đến với người thứ hai, bà có hai người con trai, chồng tôi là con út. Bởi người chồng này đánh đập, chi li, bà phải bỏ đi, anh lớn đã có thể bươn chải, tự sống, chồng tôi lúc đó chỉ mới 5 tuổi, phải sống nhờ ở nhà cậu, dì ở quê mỗi nhà vài tháng. Sau này bà gặp bố sau, ông là ánh sáng của gia đình. Ông đón chồng tôi về cùng sống. Nhưng lúc đó anh cũng đã lớn, sắp học xong, và chuẩn bị đi làm. Được vài năm yên ổn thì ông mất. Hiện nay bà đang có mối tình già với một bác thường tập thể dục ngang nhà nên cũng nguôi ngoai phần nào. Má chồng tôi cho thuê 7 phòng trọ làm thu nhập.
Khi chúng tôi có ý định tiến tới, anh đưa tôi về thăm nhà, kỉ niệm về gia đình toàn là ấn tượng xấu về anh trai và chị dâu. Anh trai anh đã kết hôn và có hai cháu, một cháu học lớp 6 và một cháu gần 3 tuổi lúc này đang ở riêng. Cả anh chị đều làm môi giới bất động sản. Khi tôi vừa đến chơi, anh xộc thẳng vào nhà hạch hỏi má chồng đưa giấy tờ nhà anh cầm đi làm ăn, không được sự đồng thuận thì gào ầm ĩ chửi rủa : “ Chết bà có đem theo được không mà tính toán với con cái”, … má chồng và chồng tôi khuyên, cuối cùng anh chồng hằn học bỏ đi. Chị dâu “chăm chỉ” phát sợ, chưa bao giờ nấu được bữa cơm, cả nhà toàn ăn tiệm. Đến nhà ăn cơm thì mặc má chồng nấu nướng, ăn xong bà đau chân đi lại khó khăn cũng phải lui cui dọn dẹp, rửa chén. Chồng tôi về đến thấy vậy gọi cháu quét nhà, cháu phán: “không biết quét” rồi bỏ chạy. Cháu nhỏ cấu anh trai, bà kêu: “Đau anh nè cháu!” thì giãy ra đất ăn vạ, đập đầu, kêu khóc, ói mửa, anh chị lao tới: “Bà tránh ra. Đã nói đừng động tới nó rồi mà, thấy chưa?”
Chúng tôi tự dành dụm lo cho đám cưới nên mời khách phải cân nhắc, gói ghém để lễ nghĩa đầy đủ, trang trọng và kinh tế. Bạn bè đông nhưng do không đủ kinh phí chỉ mời họ hàng gần, đồng nghiệp và 1 số bạn bè thật thân. Mừng cưới chúng tôi anh chị cho 2 chiếc nhẫn móp méo, mỏng tanh, vàng thiếu tuổi nên nổi mốc đen, mốc xanh. Lại dẫn 2 bàn người nhà và con nít bên chị dâu đến “ăn mừng” phải kê thêm 2 bàn tiệc phát sinh.
Về đến nhà, chưa kịp kiểm tra phong bì mừng, má chồng tôi đã đòi ngay 10 triệu tiền đồng bà đặt lúc sáng và 70 triệu bà sửa nhà. Bà nói mát, nói tôi dư tiền thì đưa bà.
Anh chị mua bán nhà, khi giao nhà thì kêu vợ chồng tôi và má chồng qua phụ, chị dâu ngồi chéo chân “nghỉ mệt” trên ghế. Đến lúc chồng tôi ngã xe, trặc chân chưa lành mà anh chồng gọi réo qua dọn, chồng tôi thương anh trai, gắng qua giúp, làm đến 10 giờ tối mới về mà không mời đến ly nước thì tôi bực, nói chồng không dọn tiếp, còn lo cho sức khỏe chính mình nữa! Rồi chồng tôi khuyên anh chị thuê người chuyên dọn nhà để phục vụ cho việc kinh doanh.
Khi anh chị nghe vợ chồng tôi sau cưới sẽ ở nhà với má chồng. Anh chị cũng bán nhà đã được chia, về đập 3 căn nhà trọ xây lại để ở. Mọi người nói tính toán chi li thì tôi chịu chứ vợ chồng tôi làm việc kiếm tiền vất vả lắm, anh chị về ở sát nhà, đồ ăn tôi mua dự trữ nấu cho cả tuần thì ăn sạch, xà bông giặt đồ tôi mua 9kg thì hơn 1 tháng đã hết. Chồng tôi nhắc khéo thì anh chị mua trả xà bông ko nhãn hiệu, giặt đồ mặc nổi ngứa nên tôi không dám đụng tới. Thôi thì vợ chồng tôi mua cất riêng để dùng. Đồ đạc hở ra là khuân mất nên cứ món gì mua dùng là phải cất đi, rất khó chịu.
Chồng tôi rất thương và hiếu kính má chồng. Khi mới về, tôi thực lòng mong sẽ được cùng anh chăm sóc bà, nên thường mua thức ăn, thuốc bổ, mỹ phẩm biếu bà, bà lại nói mát: “ Cậu mợ đang đi Singapo chơi, mỗi người tốn mười mấy triệu. Cậu mợ sướng, an nhà tuổi già. Má tới giờ chưa có ai cho tiền đi nước ngoài.”, “Đổi điện thoại cho má để lướt web, xài facebook”, “Mua Olay dưỡng trắng cho má, mới xài 1 tháng đã hết rồi”… Trong khi vợ chồng tôi đi làm vẫn xài điện thoại, xe máy cũ, không dám mua sắm gì ngoài cơ bản. Cuối tháng hết tiền chồng tôi toàn ăn xôi, anh không than một tiếng, bà cũng không một lần bận tâm. Khi biết tôi đi chợ cho 6 bữa ăn ngày cuối tuần luôn mắm muối 300 nghìn bà còn khuyên tôi: “tiết kiệm một chút, đưa tiền đi chợ, má nấu cho, chỉ 50 nghìn thôi” Mỗi bữa 3 người chưa tới 10 nghìn, tôi thật không nỡ để chồng tôi vất vả phải ăn uống như vậy! Mỗi tháng vẫn gửi bà tiền tiêu vặt mặc dù bà thu nhập từ nhà trọ, cho thuê mặt bằng tương đương lương chúng tôi nhưng hở ra bà lại nhắc khéo, vòi thêm tiền, từ sửa sân nhà trọ, lợp tôn, rút hầm,..
Nhưng bà lại rất toàn tâm chăm sóc gia đình anh chị, nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ, phơi phóng đồ cho anh chị, thậm chí là đồ lót của chị dâu. Chồng tôi ốm nhẹ, đi khám bệnh rồi về nhà nghỉ ngơi. Anh về đến nhà, cả nhà vừa dọn cơm ăn, má chồng kêu hết cơm rồi, ra ngoài ăn đi. Mặc dù trước khi đi làm tôi đã nhờ bà phần cho anh. Lúc chưa về ở cùng, trời mưa, anh chị không sang ăn cơm, bà nấu cơm, chở sang tận nhà. Chúng tôi bận, nhờ bà cắm giúp nồi cơm điện, bà kêu bận đánh bài. Chồng tôi đi mổ, nằm viện 2 ngày về, đau không đi nổi, bà không nói được lời âu yếm, hỏi thăm có đau không, muốn ăn gì không. Câu đầu tiên bà hỏi: “Tiền má đưa gửi tiết kiệm, sổ đâu? À, đi viện về hả, má quên hỏi có tiền không thì má lấy tiền thuê nhà cho mượn.” Chồng tôi đến nghẹn lời.
Chồng tôi tốt bụng, hiền lành, lại vui vẻ nên bạn bè, đồng nghiệp đều yêu quý. Gia đình tôi từ ông bà, cô chú, ba má tôi đến tận các em, các cháu nhỏ ai cũng yêu thương, lo lắng cho anh, anh rất cảm động. Trong khi vợ chồng tôi sống trong nhà, cảm giác lạnh lùng như đi ở trọ chứ không phải sống cùng mẹ. Mỗi tháng anh gửi tiền biếu má chồng và gửi một ít cho ba chồng ở quê. Mấy năm nay ông ốm, dù gì cũng ruột thịt, anh không bỏ được. Anh kể thuở nhỏ ba lấy vợ mới, anh thường xuyên bị hắt hủi, đánh đập, sống cùng cha ruột không được phải đến ở nhờ nhà dì, cậu. Ngày trước không được như bây giờ, ai cũng khó khăn, chăm lo cho gia đình không đủ nên anh sống cùng chỉ toàn ăn cơm cháy mà lại thường xuyên thiếu ăn. Thật may mắn trong hoàn cảnh đó anh vẫn trở thành người tốt. Tuy không được hưởng sự chăm sóc và hướng nghiệp tử tế nên thu nhập không cao nhưng anh rất siêng năng và không hề cờ bạc, rượu chè, tệ nạn.
Mấy ngày Sài Gòn mưa to gió lớn, nhà chồng tôi cũng bão tố không ngừng. Mưa gió lớn nên wifi không dùng được, gần 11 giờ đêm anh chồng qua đập cửa ầm ĩ kêu mở wifi anh xài. Sáng lại đứng trước cửa hất hàm kêu mở wifi anh xài, mở cửa phòng riêng để khi nào wifi hư anh tự chỉnh. Vợ chồng tôi cố gắng giải thích do đường dây hư, không phải do đầu phát wifi, đã gọi người tới sửa, còn đầu phát do đi dây nên không bỏ ra ngoài được. Vợ chồng tôi đều rất điền đạm, ôn hòa, không hề gắt gỏng một lời.
Hôm sau mới 6 giờ sáng, không biết chuyện từ đâu, má chồng tôi đi tập thể dục về khóc lóc ầm ĩ: “Từ ngày mày lấy vợ, không chăm sóc gia đình, anh chị. Anh em coi nhau như kẻ thù. Sống không được nữa rồi! Má bán nhà, về quê, tiền má để ngân hàng má tự sống.” Chồng tôi hỏi: “ Có chuyện gì vậy má? Mà má tính vậy thì vợ chồng con ở đâu?” bà gào: “ Không cần biết” , rồi tiếp tục kêu khóc. Chồng tôi khuyên má bình tĩnh, tối chúng tôi đi làm về sẽ bàn lại. Đến khi nói chuyện bà nói đổi ý rồi, không bán nhà nữa. Hôm sau nữa, lại gào khóc đòi bán nhà. Nhà 230 mét vuông ở ngay khu công nghiệp sầm uất bà dự định bán 2,2 tỉ, giá chưa đến 10tr/m2. Hỏi lại thì ra anh chị muốn mua, trả trước 1 tỉ, sang tên rồi anh chị sửa sang kinh doanh, khi nào có sẽ trả nốt. Vợ chồng tôi cũng chưng hửng trước quyết định này của má anh.
Gia đình tôi muốn chúng tôi dọn về ở cùng nhưng anh buồn, ý chưa muốn. Tôi thì chán nản, với cách sống, tính toán của gia đình anh. Tôi muốn dọn về nhà mình ở cho đỡ nhọc lòng còn anh thì muốn cận kề, chăm sóc má anh. Chúng tôi chưa có ý định sinh con vì bây giờ kinh tế còn khó khăn. Chưa có ràng buộc, nhưng vợ chồng tôi hợp tính hợp ý, lại yêu thương chăm sóc nhau nhưng cứ dây dưa ở cùng gia đình anh rồi tình cảm cũng sẽ sứt mẻ, tôi không muốn. Xin mọi người cho chúng tôi lời khuyên.