Em là con một nên cưới nhau thì anh về ở nhà em luôn (anh quê ở tỉnh)
Ngày quen anh, anh là một nhân viên tiếp thị, tốt nghiệp lớp 12. Em khuyên anh đi học tiếp, có bằng cấp sẽ dễ xin việc hơn. Anh thi đậu trường Đại học kinh tế tại chức (học buổi tối). chúng em cưới nhau, Anh nghỉ việc chỗ cũ và thất nghiệp kéo dài. Em nhắc chuyện tìm việc làm mới thì anh bảo, bây giờ nữa thầy nữa thợ, khó tìm việc quá. Cứ thế suốt mấy năm trời, một mình em lo chi phí cho cả gia đình, rồi học phí, rồi phải không … Em sợ anh mặc cảm, tự ái nên không dám nhắc đến chuyện tiền bạc nhiều.
Anh cũng tháo vác, nhanh nhẹn lắm, việc nhà anh cũng không ngại việc gì, Rồi em có con, bé lớn 4 tuổi, bé nhỏ vừa qua thôi nôi, cả 2 bé gái. Anh chăm con, dạy con, chơi đùa với con nên các con cũng mến ba lắm. Đó là trước kia, lúc anh ở nhà, còn bây giờ, từ khi có bé nhỏ, anh rất ít ở nhà.
Anh bảo vì anh ở rễ nên thất nghiệp ở nhà sẽ khó cho anh nên dù không đi làm, mỗi sáng anh vẫn xách cặp đi, tối đi học, tới khuya mới về. Bây giờ học xong rồi, chờ lấy bằng thôi, nhưng tối anh vẫn đi, Em đi làm, bé lớn đi học , bé nhỏ nhờ mẹ trông. Mẹ em đã ngoài 60, lại có tiền sử tai biến, lại phải lo cho bà ngoại ngoài 90 tuổi, bị lẫn, nằm một chỗ nhưng vì thương con, thương cháu Mẹ cố gắng đỡ đần cho con. Mẹ con em không dám sắm sửa gì cho bản thân, tiết kiệm từng chút mới trang trai nổi chi phí cho cả gia đình 6 người từ lương của một mình em. Khi có bé nhỏ, chi phí càng nhiều, em không đưa tiền cho anh tiêu vặt nữa thì anh kiếm chuyện đòi hết vàng cưới bán tiêu hết. Nói tới thì cãi vã, anh đã 2 lần tát em, gia đình xào xáo, mẹ em lại phát bệnh. Mẹ em vất vả việc nhà, lại xót con nên sức khỏe càng giảm sút. Vậy mà anh vô tư đi chơi, sáng em dặn chiều về chở con đi khám bệnh, thì anh nhậu quên hẳn, gọi điện không bắt máy, có lần con sốt 41 độ, em sợ co giật nên gọi anh về đề phòng phải chở đi viện gấp, vậy mà anh đi đến 12 giờ khuya về trong tình trạng say khước. Tần suất ngày càng nhiều, anh đi thường xuyên, về nhà lúc các con đã ngủ say, có ngày không về nhà. Nhưng khi mệt mỏi ngoài đường, về nhà thì anh cưng 2 đứa con gái cưng của ba, giặt đồ, tắm rửa, cho ăn, đúc sữa nên con em vẫn thương ba, tối nào cũng khóc nhớ ba, ba ơi ba về với con đi ba, mẹ ơi con nhớ ba, mẹ gọi điện cho ba về ngủ với con đi mẹ, sao người ta có ba mà con chưa có ba vậy mẹ. Gọi cho ba thì ba không bắt máy, “ba ơi, sao ba không nói chuyên với con vậy mẹ?” Con trẻ ngây thơ đâu biết mỗi lời con là vết dao cắt vào lòng mẹ, mẹ chỉ biết ôm hai con khóc và xin lỗi con. Kể cho anh nghe thì anh bảo: em phải dạy con chứ con khóc thì em giận anh là sao? Sáng con tự nói với ba là: “ba đừng đi chơi nữa nha, ba đi hoài là con gái ba nhớ ba lắm đó” Hôm đó ba đi không về.
Khuyên hoài cũng thế, em đã ra tối hậu thư: em và con , và những cuộc vui bên ngoài của anh, anh phải chọn một. Anh vẫn thế. Yêu cầu ly hôn thì anh không đồng ý, anh bảo anh chỉ mê chơi chứ anh vẫn thương vợ con lắm, nhưng anh mê chơi đến mức vô trách nhiệm, bỏ mặc vợ con trong khi vợ con ốm yếu, bệnh hoạn. Anh chẳng quan tâm đến gia đình, đường anh anh cứ đi. Ban ngày đi làm, ban đêm thức lau nước cho 2 đứa con sốt. Em kiệt sức rồi, nỗi đau tinh thần đã làm em suy sụp mất rồi. Em sợ mình không còn đủ sức khỏe để lo cho con
Em phải làm sao đây: ly hôn và chuyên tâm lo cho con hay hi vọng trong mỏi mòn?