Nó gửi thiếp mời cho bạn bè mà không ai không khỏi ngạc nhiên. Con bé vô tư, chưa yêu ai bao giờ , bỏ lại sau lưng các vệ tinh vay quanh để cuốn gói theo chồng. Một thời chung sống cùng phòng kí túc xá với tụi tôi, chẳng bao giờ thấy nó đả động chuyện yêu đương, huống hồ là chồng con. Vậy mà nó lấy thật.



Anh là nhân viên bình thường của một công ty bình thường, quyết định khép lại mối tình sinh viên sau 2 năm yêu đương mặn nồng với cô sinh viên trường Ngoại Thương..


Nó khiến chúng tôi hết bất ngờ này lại đến sửng sốt khác. Anh cao to, không đẹp trai và vô cùng ít nói, Ngày cưới nó, tôi đến dự nhìn nó hạnh phúc xứng đôi với anh, nghĩ cuộc nhân này có gì đó là lạ, gia đình chồng thì không đèn rước, không xe hoa, không lễ phục, rất bình thường như đi dự đám cưới của một người quen, dù linh tính cho môt cuộc sống sau này không bình thường, nhưng tôi vẫn chúc nó hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.



So với thời sinh viên, nó cũng có da có thịt hơn chút ít. ngày càng mặn mà, xinh ra hơn, bởi vậy mà ngày xưa nó không biết đốn đỗ biết bao người.Dẫu vậy, sánh vai cùng người chồng vạm vỡ, trắng trẻo kia, không ai không đặt câu hỏi "Làm thế nào nó lại ’úp sọt’ được anh nhanh gọn thế". Bố mẹ nó thì không vui không buồn, đám cưới lặng lẽ diễn ra tại nhà riêng chóng vánh đến bất ngờ.


Mãi sau này tôi mới biết lý do vì sao mà đám cưới nó lại chịu thiệt thòi vậy, vì họ nhà trai không chấp nhận nó, vì một lý do nào đó, và đám cưới này không dễ dàng gì khi nó đang mang thai, cốt nhục của nhà họ, tôi nghiệp bạn tôi, một lần làm cô dâu mà thiệt thòi tủi buồn như vậy, nhưng nó không nói gì, không than thở, bảo cần gì sa hoa, miễn sao về sống với nhau hạnh phúc là tốt rùi, đời thế đấy từ một con bé có lòng tự cao quá mức, sống luôn nghĩ đến những triển vọng và hy vọng tương lai tươi sáng, từng mơ ước có một đám cưới lung linh thì giờ đây lại khép mình vì cái tục lệ môn đăng hộ đối.



Rồi cả lũ lao vào công việc cùng những mối quan hệ mới, hiếm có thời gian đàn đúm với nhau như trước kia.


Sau đám cưới đầm ấm, nó khăn gói theo chồng về nhà. vẫn công việc tại ngân hàng, khi bụng mang dạ chửa, cuộc sống nó tuy có lúc lục đực với chồng nhưng xem ra vẫn như lời nó nói sẽ cố gắng vì con


Chồng nó thì làm việc tại một công ty liên doanh, lương không cao nhưng nó không quan tâm vì những khoản tiền ấy nó chưa bao giờ được biết và nắm giũ, vì ngay khi bắt đâu cuộc sống vợ chồng , mẹ chồng đã ra nghị quyết : tiền ai nấy xài, nấy giữ" không đụng chạm gì đến nhau, thỉnh thoảng năm ba bữa nửa tháng chống nó mua cho nó hộp sữa dưỡng thai hay mua vài món lặt vặt, còn tất cả chi tiêu, tiền trả nợ hắng tháng, thậm chí tiền khám khai cũng mình nó xoay xở.chồng nó công việc thì giờ hành chính nhưng sáng đi 9h tối thì về nửa đêm, nó nói thì không vui nhà vui cửa, vì ai cũng bảo đó là vì công việc, vợ mang thai nhưng chồng nó chưa khi nào chăm sóc, ngày nào chồng nó dậy sớm đưa vợ đi làm hay chiều đón về là hôm đó không khí căng thẳng, biết sao được vì nó đã " vớ phải" vị hôn phu tuy mang thân xácđàn ông nhưng tâm hồn lại là phụ nữ. khó khăn rồi đứa con cũng ra đời, tưởng chồng nó sẽ thay đổi, trách nhiệm hơn, nhưng không đó là những tháng ngày tệ hại và đau khổ nhất.


Sinh con còn trong tháng ở nhà mẹ ruột, thì chồng sống ở nhà mình, 1 tuần lên 2 lần để gặp vợ và nhìn con rồi về, chưa biết thay cái tã, tắm cho con, hay nấu cho vợ một món ăn bồi bổ, vợ chưa đầy tháng thì chồng xách balo để đi du lịch giải streess theo lời khuyên nhủ của mẹ chồng, nó chưa đầy tháng thì bị mẹ chồng gọi điện thoại chửi tới tấp vì cái tội sao dám nói chồng không lên dành thời gian cho vợ mà ở dưới mẹ, vì chồng nó tức quá đưa tin nhắn của nó gửi cho mẹ chồng đọc.


Tiếp tục như thế vợ sống đằng vợ, chồng sống đàng chồng, với ý nghĩ rằng, con thì vợ phải lo lắng chăm sóc, tội nghiệp nó con mới hơn tháng nó lại đi làm, vì nếu nằm đó thì tiền đâu nuôi con, tiền đâu mà trả nợ, trong khi đó chồng nó có lo gì cho nó đâu, nghe nói nó sinh con, chị chồng nó gửi về cho chồng nó một ít tiền, nhưng chồng nó bảo thấy mẹ mình không có tiền nên đã đem đưa hết cho mẹ, trong khi đó vợ thì nắm bệnh viện,tất cả chi phí công ty vợ lo, mẹ vợ thì chăm sóc ngày đêm mà thằng chồng không nói đến một lời cảm ơn, nó mới sinh con xong lại không được chồng ở bên, còn bị đủ chuyện nên rất mệt mỏi chán nản.có lần bị mẹ chồng mắng nhiết quá chịu không nỏi nó lên máu hậu sản và phải vào bệnh viện khi con chưa đây tháng, mãi sau này tôi nghe mẹ nó kể lại, tôi thấy căm hận nhà chồng nó kinh khủng, tôi chỉ muốn xuống dưới ấy đánh vào cái mặt bọn ác đức ấy, vợ con mình không thương yêu không chăm sóc thì thôi đằng này lại khiến nó chết đi sống dậy như vậy.bao nhiêu lần khi con nó ốm đâu là cứ để trên nhà ngoại, báo phiá nội thì họ la hét bảo không biết chăm sóc, mà không một lần lên thăm hỏi, họ sợ trách nhiệm và vất vả, trước khi sinh mẹ chồng nó bảo sinh ra rồi hai bên nội ngoại cùng chăm sóc, nhưng khi bé ra đời thì mọi chuyện lại đổ dồn lên phía ngoại và tệ bạc nhất là chồng nó nghĩ cứ vô tư thoải mái chơi bời, cà phê, bạn bè.mọi việc con cháu họ cứ để phía nhà nó lo liệu.phí nhà chồng nó nghĩ vậy.thật đáng buồn.



Ra đi với bàn tay trắng


… nhưng thiếu sự yêu thương, chuyện mẹ chồng nàng dâu muôn thuở



Bẵng đi một thời gian, tôi được tin nó đã ly dị chồng, cũng sau 2 năm chung sống.


Một ngày cận giao thừa 29 tết, nó mua trái cây qua nhà chồng cúng cuối năm, vừa trở về nhà khi trời đã trưa, nó chết trân khi mở cửa phòng chào mẹ chồng đã bị chửi như tát nước vào mặt, nó không ngờ một người có trình độ, đứng trước bao nhiêu người lại có thể phát ngôn ra những từ ngữ mà nó không ngờ đến, thật sự tôi không tin nhưng khi nghe đoạn ghi âm mà nó vô tình bấm nút gọi cho mẹ nó , mẹ chồng nó xưng mày tao, vừi chửi vừa đập bàn, vì cái tội " sao mày dàm làm đơn ra tòa ly hôn với con tao" Nó bàng hoàng bước ra phòng khách để định thần. nhưng mẹ chồng nó không buông tha theo xuống tận nơi xỉ vả đứng trước bàn thờ tổ tiên chửi nó " là kẻ mất nết, cha mẹ không biết dạy dỗ, là đứa đứng núi này trông núi nọ.lừa gạt con bà, mượn tiền ăn xài hết rồi đổ thừa con bà" nó nghe xong mà tối tăm mặt mũi,khôn nạn cho thân nó vì dại khờ ngu muội, trước yêu nhau tin quá, nên đã đứng ra mượn cho chồng nó hơn cả trăm triệu để trả nợ cho chồng, cho anh trai chồng, có trời đất chứng giàm, tôi cũng biết câu chuyện này, trước đã từng khuyên từng cản nó nhưng nó đâu nghe lời, nó bảo không tính toán vậy, nó tin người mà nó yêu thương. vậy mà đâu ai ngờ, họ lại tráo trở, nó nghe xong không thể làm chủ được bản thân được nữa, chửi cha mẹ nó, rồi còn dựng chuyện như thế nên nó đã phản kháng là đâp bàn và nói " con muốn nói" nó tuôn ra vừa khóc vừa mếu, nó không nói nên lời, còn mẹ chồng nó thì vừa rên la nói con dâu sao hỗn hào cãi lại và vừa dọa đánh nó, đến lúc này nó nghĩ không còn gì để nói nữa, chẳng thà như vậy, một lần thôi để biết rõ con người thật của họ, ai đời vợ chồng không ăn ở nữa thì ly hôn, có sao lại bị ghép tội là cô dám đi kiện con tôi, làm đơn xin ly hôn đơn phương thì có gì nên tội.



Lẽ ra hôm ấy nó định không về nhà chồng, vì hơn năm nay hai đứa sống ly thân, họ cũng chẳng mặn mà gì nó, nhưng nghĩ đến cái nghĩa dâu con nó mới qua thấp nhang ông bà, không ngờ lại cớ sự như vậy. nó nhắn tin gọi điên thoại thì chồng nó không trả lới, nó tuyệt vọng ra khỏi nhà với tâm trạng chưa bao giờ có, đau đớn thất vọng, bao kính trọng giờ không còn nữa,vả lại phía nhà chồng nó nghĩ vợ con thì nhiều muốn bao nhiêu chả được, rồi thì ghét mẹ thì ghét cả con. nên lúc này nó muốn ly hôn ngay tức khắc


.


Hai vợ chồng lẳng lặng kí vào đơn ly hôn, không ai nói với ai lời nào. Không một lời giải thích, biện minh hay níu kéo từ chồng, nó bước vào bóng đêm đen mù mịt. Đi đâu, về đâu? vì nó biết nếu chồng nó cần nó cần con nó thì những ngày sau đó đã đến bên nó và vỗ về an ủi nó,nhưng không có khi xảy ra việc chồng nó chỉ biết ở nhà với ẹm, an ủi mẹ sợ mẹ lên máu mà chết, luôn luôn là như vậy, khi không vừa lòng ai mẹ chồng nó hay bảo sẽ lên máu, tụt huyết áp. và nó hiểu trong lòng chồng nó không có hình ảnh của mẹ con nó, tất cả chỉ vì một chữ hiếu thuận, nhưng quá nhu nhược và thiếu bản lĩnh.



Trớ trêu thay, khi ra đi, nợ hơn trăm triệu nó đứng tên. uhm thì vậy thôi, họ đã nói vậy,họ lừa gạt nó, nói rõ hơn là họ ăn cháo đá bát, đúng như người ta nói giúp người xong người quay lại đánh trả, chông nó cũng không ý kiến cũng để thiên hạ nghĩ rằng nợ đó là do nó ăn xài mà ra, khốn khổ cho thân nó, ra đi với hai bàn tay trắng, và trả nợ thay chồng suốt đời, ôm một đứa con nhỏ nuôi dưỡng từ khi mới lọt lòng mà không một đồng phụ cấp. lúc đứng ra vay nợ, vì thấy chồng nó đau khổ vì nợ nần bao quanh,phải chi lúc đó nó đùng cản cứ để chồng nó về thưa với gia đình, để về xin ba chồng nó đem sổ nhà đi cầm để trả nợ, thì có lẽ nó không khổ như vậy, và oan nghiệt sẽ không bao giờ lại xảy ra. nó từng phải quỳ gối năn nỉ hết người này đến người kia trong đó có tôi để mượn tiền cho chồng nó trước kai chỉ mới là người yêu, để chồng nó trả lãi suất, còn việc gì mà nó không làm vì anh ta đâu, anh ta có biết rằng, có thời gian vì cố mượn được 20triệu để giúp anh trai của chồng để trả nợ mà suýt tí nữa nó đã bị hãm hiếp hội đồng của bọn xã hội đen không. anh ta có biết không? hay nếu lúc đó tôi không đến kịp chắc nó đã chết rồi, vậy mà giờ anh ta đối xử với nó như vậy, cài gì gọi là nghĩa vợ chồng, tình cảm , bọn họ mang danh là trí thức nhưng suy nghĩ của bọn họ không bằng đứa bán vé số ngoài vỉa hè.



Nó ly dị cũng đã hơn năm, âm thầm làm việc nuôi con, biết bao khổ sở vất vả, miệng đời cay độc nào buông tha cho nó, chồng cũ nó cũng chẳng thay đổi gì, trách nhiệm với đứa con gái anh ta cũng chưa một lần làm xong, hôm qua nghe nó nói đã hoàn tất xong thủ tục để đi học ở nước ngoài, trời thương, phù hộ cho hai mẹ con nó được bình an sống tốt, có hạnh phúc, bới nó bị mất mát quá nhiều, nó đáng có được những hạnh phúc mà đáng ra phải thuộc về nó, chỉ tội cho đứa bé, từ lúc ly hôn đến giờ, phía nội bỏ hẳn luôn, không một lời thăm hỏi, chăm sóc, dù nhà cách nhau 15 phút, nhưng nó nói như thế càng tốt mai mốt con bé khỏi thắc mắc về ba về nội, còn ba nó thì tuần có khi đên thăm lần hoặc hai lần, có khi cũng khỏi luôn, con bé đau ốm, bệnh tật cũng mình nó chăm sóc, đúng là cuộc đời đen bạc, họ cướp đi tất cả của nó, để trả nó về với trái tim tổn thương và vết thương ấy đến khi nào nguôi. liệu rồi lớn lên con bé biết hết mọi chuyện về mẹ của nó nó sẽ nghĩ gì về ba nó, về thế thái nhân tình. lại một tuổi thơ không may mắn, đó là niềm đau, lỗi lầm mà lúc nào nó cũng chênh vênh và thấy có lỗi với con nó.


.


Bước ra khỏi nhà, mắt nó nhòa đi trong đêm tối. Giờ nó thành đứa không nhà, không chồng, . Bước những bước xiêu vẹo, nó tự hỏi sao cuộc đời lại quá nghiệt ngã với nó thế?


Sau thời gian sau ly hôn gặp lại nó, nó tươi trẻ, ngày càng xinh tươi, tôi không ngờ con bạn mà tôi biết nó mạnh mẽ đến vậy, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, nó vẫn nói cưới vô tư như ngày nào, vậy là nó đã sống trở lại, mà lại sống tốt hơn, cuộc sống nó giờ không lo lắng nhiều, tôi hỏi vì sao nó làm được như vậy, nó bảo" tìm niềm vui chính ở bản thân mình thôi" không hận thù, xem mọi thứ như cát bụi bay đi, cho lòng nhẹ nhàng, nó không thay đổi gì hết, vẫn khuôn mặt đó, đôi mắt đẹp hút hồn,nhưng giờ đây buồn mênh manh với dáng người bé bé, tôi không ngờ nó nghị lực đến vậy, sau biến cố xảy ra, vậy mà giờ nó lại như vậy, có lẽ nào khi đối mặt với những phong ba con người ta tìm lại được chính mình, và khả năng sinh tồn càng lớn mạnh hơn, tôi phục nó vô cùng, yêu lắm con bạn của tôi ơi, cầu nguyện cho bước đường bạn đi, ít gai ít sỏi đá hơn, để mãi rạng ngời và xinh tươi như bây giờ. phải cảm ơn người đàn ông đó đã rời xa bạn, để bạn có cơ hội nhận ra giá trị của mình mà sống cuộc sống khác hơn, hạnh phúc hơn, mãn nguyện hơn.



P/S : Tôi gửi câu chuyện này đến với các bạn như một lời nhắn gửi, hãy trân trọng và yêu thương người bên cạnh mình, vì bạn không biết được đâu, bạn nợ họ rất nhiều, khi bạn đánh mất họ thì giồng như suốt cả đời này món nợ ấy cứ theo bạn,đên một lúc nào đó khi tuổi đời qau đi bạn quay đầu nhìn lại chặc lưỡi, mình còn nợ người ấy rất nhiều, và món nợ ấy mãi mãi không bao giờ có cơ hội để trả được nữa, sẽ ra sao đến khi cuối đời ta vẫn còn mang theo.