Gởi quý độc giả!


Khi tôi ngồi viết những dòng này lòng tôi đã an nhiên hơn rất nhiều. Bao sân si thù hận dường như biến mất và tôi cảm thấy có lỗi với những ai tôi đã từng làm tổn thương sâu sắc. Trải qua bao sóng gió, đôi chân này vững vàng hơn sau bao nhiêu tổn thương mà chồng dành cho tôi.


Bây giờ tôi vẫn mỉm cười chấp nhận, thay vì trốn tránh đau khổ tôi bình yên đối diện. Tôi hiểu ra tham sân si không mang lại được gì chỉ mang lại nỗi nặng nề trong lòng của chính mình.


Tôi được ba mẹ nuôi ăn học và tự lập từ rất sớm nên có thể hình thành trong tôi sự sân si suốt thời gian dài, tôi quen anh khi kết thúc mối tình sinh viên một cách nhẹ nhàng mà không ai hiểu lý do.


Anh săn sóc và chiều chuộng làm bản tính ích kỷ trong tôi trượt dài mà tôi không nhận ra được. Chúng tôi lấy nhau trong sự chúc phúc của bạn bè và những người yêu thương tôi. Anh đẹp trai, hào hoa và có việc làm ổn định. Tôi nghĩ mình viên mãn và luôn tự hào vì những gì mình đạt được nên tôi luôn coi thường người thấp bé hơn mình.


Về chồng tôi, anh rất hào hoa nên có những mối quan hệ ngoài luồng mà tôi không biết được nhưng bằng trực giác của người phụ nữ tôi hiểu anh có mối quan hệ bên ngoài, nhưng vì anh quá khéo léo nên tôi chẳng thể nào tìm ra và tôi cũng sợ tổn thương.


Chúng tôi sống với nhau nhưng anh không có tình thương cho vợ vì tôi thất bại trong sự nghiệp, không mang lại điều kiện kinh tế cho anh như trước đây. Tôi thấy trong mắt anh sự khao khát làm giàu nhưng tôi không giúp anh được.


Nhà chồng cũng vì thế mà lại càng không thích tôi, chúng tôi ở riêng và có nuôi em gái anh ăn học. Bản tính sân si của tôi tụt giảm vì tôi hiểu không gì hơn hạnh phúc gia đình nhưng nhà chồng tôi thì không nghĩ vậy. Mặc nhiên nghĩ rằng tôi phải cung phụng và hầu hạ dù làm gì thì tôi cũng sai, cũng không đúng .


Tôi sinh bé trai, con là tất cả niềm hạnh phúc của tôi từ khi lấy anh. Tôi tập dần quen con ốm thì tự chăm, mình bệnh thì tự lo uống thuốc, đi làm về có té xe thì cũng tự mình ra viện băng bó rồi tự đi về, anh hỏi thăm thì tôi trả lời còn không thì thôi. Vì tôi biết khi mình trông mong hy vọng thì có thể sẽ thất vọng nhiều hơn khi không được đáp lại.


Anh lại càng thấy thoải mái khi tôi như vậy. Sau vài lần cãi nhau, anh tát tôi, chửi bới nhục mạ rồi tôi thấy bình thường hóa thành vô cảm. Một lần đỉnh điểm anh đánh đuổi tôi ra khỏi nhà và còn lăng mạ gia đình tôi thì sức chịu đựng không còn nữa. Sự tổn thương hận thù dâng đến cao trào khi tôi biết anh còn mối quan hệ với người khác và làm nhiều việc trái lương tâm so với đạo đức nghề nghiệp mà anh đang làm.


Tôi ôm con rời nhà ngay sau đó, thời gian đầu chuyển ra ngoài tôi dày vò đau khổ, hận thù xâm chiếm hết đầu óc tôi. Tôi không còn đủ sức chăm lo cho con, cho chính bản thân mình. Thời gian sau nhìn mình trong gương tôi không còn nhận ra mình.


Tôi bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, suy nghĩ về chồng, về tôi và về mọi thứ. Tôi tìm đến kinh Phật, đến những người lớn tuổi để chia sẻ học hỏi kinh nghiệm cuộc sống. Tôi tập dần buông bỏ bớt hận thù bớt sân si, và tôi hiểu nhiều hơn về duyên nợ về đạo lý luân hồi.


Tôi nhận ra mình từng sống quá ích kỷ chỉ biết bản thân và không hề nghĩ đến người khác. Tôi cố gắng buông bỏ hận thù sân si trong lòng và tôi nhận ra không hạnh phúc nào bằng cái tâm mình an nhiên và tâm hồn thư thái.


Hàng ngày tôi chứng kiến sự ra đi của người quen, người lạ dù tuổi đời của họ còn rất trẻ. Tôi hiểu không ai nắm tay được cả ngày. Và khi chúng ta ra đi về với cát bụi, cái chúng ta nhận được chính là điều chúng ta đã cho đi. Tôi tâm đắc câu nói “Khi ta nắm tay lại ta sẽ không có gì, khi ta mở tay ra tất cả là của ta." Bây giờ tôi đã sống an nhiên và nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.


Khi nghĩ về anh tôi không còn căm ghét hay hận thù nữa mà tôi nghĩ rằng kiếp này nếu đã được làm vợ chồng của nhau đã là duyên nợ. Nếu duyên nợ ngắn thì thôi đành chấp nhận. Mọi thứ đều có sự tác động từ hai phía, anh hay tôi trở thành xấu hay tốt cũng là do cách cư xử của cả hai người. Tôi luôn mong anh sống tốt để tâm hồn thư thái.


Hạnh phúc của tôi bây giờ là hàng ngày chở con đi học sau đó đi làm, tối về mẹ con nói chuyện, cùng nhau học bài và đi dạo mát. Tôi vẫn kể con nghe về ba của bé, và tôi vui mừng vì tâm mình an khi nói những điều không xấu về ba của bé. Ngày cuối tuần mẹ và con chăm chút cho căn phòng nhỏ, nuôi cá trồng cây, dán tường. Tôi thấy hạnh phúc bình dị chan hòa. Từ trước tôi nghĩ rằng hạnh phúc là phải giàu có, phải ngồi xe hơi, ăn tối nhà hàng sang trọng. Nhưng bây giờ tôi hiểu nếu tâm không an lòng thì khi ngủ mình sẽ ngủ không sâu, và sẽ không có nụ cười sảng khoái nhất.


Tôi nói chuyện với sư thầy, thầy mừng vì tôi đã nhận ra được nhiều điều, và tôi hy vọng nếu sau này có cơ hội gặp lại những người tôi đã từng làm tổn thương tôi vẫn muốn cúi đầu xin lỗi. Và chồng tôi sau này có gặp anh tôi vẫn cười và chúc anh hạnh phúc.


Tôi hiểu hạnh phúc là những điều giản dị lắm. Tôi bình yên đón nhận những gì đang đến. Chuyện gì đến nhất định nó sẽ đến còn hiện tại cố gắng sống tốt để không hối hận về sau.



Khi bước qua giông bão …. Lòng rồi sẽ bình an …


Cảm ơn mọi người đã đọc chia sẻ của tôi



Vũ Tuệ Nhi