Mình cứ giống như một kẻ tâm thần các mẹ ạ. Mình cứ giằng co giữa việc muốn làm và việc nên làm, tốt và ko tốt, cố gắng hay không cố gắng.
Mình kết hôn được 6 tháng, chưa có con, kinh tế làng nhàng, ở cùng bố mẹ chồng.
- Bố mẹ chồng: nói dễ tính cũng không phải, khó tính cũng ko phải. Mình ở nhà ăn ngủ làm việc ông bà cũng ko ý kiến gì, tối vc đi lượn lờ cũng ko sao. Khá thoải mái.
Đồ mình mua về MC ko dùng, giẻ rửa bát, đũa, bánh kẹo, hoa quả ko ăn. Ko dùng và ko ăn. Ban đầu mình rất khổ tâm về vấn đề này, cứ suy nghĩ mãi ko biết mình làm gì để mọi ng phật ý. Sau vài tháng thì mặc kệ, cứ cơm nước đầu đủ thôi. MC ăn rất ít, đành vậy, chịu ăn là mừng.
- chị gái ck: 2 chị đều ở gần. Chị 2 ít sang hơn. Chị 1 có 2 con gái, tập kết ở đây 30/30 ngày.
Ở nhà thì MC làm ma ma tổng quản. Bà có 1 quán ăn sáng và nc chè nho nhỏ. Buổi sáng thì vc mình hay lên trên đó check-in rồi mới đi làm. Tinh thần của dâu mới thì các mẹ biết rồi đấy, cũng rất tình nguyện và hăng hái giúp đỡ, khổ cái là mới và vụng nên ko đc tích sự gì. Mình làm cái gì MC và CC đều bảo để đấy. Mình vô cùng ái ngại, sau chỉ biết rửa bát và quét dọn. Ck mình thì luôn muốn mình làm đc như CC. Vậy là đã có những vết rạn đầu tiên.
CC ở nhà làm ở quán MC. CC rất thạo việc và vô cùng ghê gớm. Lúc mình mới về cũng ngưỡng mộ, CC ko ngại trổ hết tài năng quản ck, quản con, nấu nướng, ra doạ dâu mới như mình. Mình cũng rất thành kính, biết thân biết phận, bản tính ưa yên ổn.
Nhưng mà ko yển ổn đc.
Sinh nhật con gái lớn nhà CC, mình mua tặng nó đôi giày, rất đẹp và vừa, hàng tốt. No rát thích nhưng mẹ nó kiên quyết ko cho đi, kêu ko vừa chân. Mình tưởng thật, hớt hải đi đổi cho cháu size to hơn, về nhà đi thấy có vẻ ko vừa như đôi trước. Sau thấy đôi giày vứt chỏng chơ ở dưới gầm ghế, mình mới hiểu.
Cháu t2 nhà CC 4 tuổi, điêu và láo. Có lần mình bón cơm sáng cho nó, nó ăn bt. Thấy mẹ và bà về, nó gào lên: Mợ xúc thế này con ăn làm sao đc? Từ đó, MC có ánh nhìn khác về mình.
Ck mình lúc nào cũng muốn mình hoà đồng thương yêu các cháu. Mình có ghét bỏ gì bọn nó đâu. Khổ nỗi mẹ nó khó chiều quá. Nó lên phòng mình ăn 1 cái kẹo, xuống dưới nhà mẹ nó nói ko khác gì mình cho nó ăn thuốc độc, nói rất khó nghe. Buổi tối ăn cơm ở đây cũng ko ăn thức ăn mình nấu, nói khó chịu lắm các mẹ ạ. Khôg ăn! Ra cái gì mà thèm ăn!
Mình ko bao giờ muốn ace trong nhà bất đồng. Những chuyện buồn chán như thế chẳng bh muốn nghĩ tới. Thôi ghét thì ghét, đây là nhà ôb, trước giờ CC đều tập kết ở đây, mình là ng đến sau, có ra đi cũng là mình ra đi nên chẳng muốn thay đổi gì cả. Gặp CC, mình vẫn chào bt, chào cả 2 đưas cháu đầy đủ, CC mình nói với BMC là mình gặp ko chào, sau nói con ko đc chào mình. Ôi zời mình có tính toán cái đó đâu. Chán nhưng mà kệ.
Kể ra thì có vẻ nó bt, nhưng những cái sạn nhỏ nhỏ này có tích tụ lại, nó gặp thường xuyên làm mình mệt mỏi. Mình mệt mỏi quá. Những ngày CC ko ở lại ăn cơm sao mà bữa ăn nhẹ nhõm sung sướng, mọi ng nói chuyện vui vẻ.
Ck mình cũng có tính ghê gớm như CC. Bình thường có thể sống với tính cách thứ cấp tử tế thì cũng nhanh nhẹn, chăm sóc mình. Nhưng có chuyện gì đó thì tính cách gốc bộc lộ ra, khá tàn nhẫn. Nói mình sao ko hoà đồng trò chuyện với mọi ng? Sao ko nhanh nhẹn làm việc như mọi ng? Sao ko yêu thương cháu?
Hỡi ơi, mình có thể trò chuyện với McC khi nào cũng phòng thủ CD ư?
Có thể nói chuyện với CC ghét em dâu như mẻ ư?
Các cháu mình vẫn thương yêu, nhưng mẹ nó có muốn đâu? Mình ở sân khen nó vẽ đẹp thì trong nhà mẹ nó nói vọng ra không thèm cái thứ ấy. Mình có thể làm gì đc nữa?
Mỗi chiều lê bước đi làm về, vai mình lại chùng xuống. Một thứ mệt mỏi ko tên như xiềng xích trói mình. Mình thèm đx tự do, mình thèm có ngôi nhà nhỏ của mình, nơi mình đc sống mà ko ngột ngạt. Mình có thể sống cùng BMC nhưng ko thể sống cùng với CC, nhất là trong ngôi nhà mà mình giống như ng thừa đến ở nhờ.
Ck mình đã 1 lần kêu dắt mình về MĐ, 1 lần kêu Thích thì sống 1 mình đi.
Hôm qua mình viết đơn ly hôn.
Ck mình xin lỗi. Nhưng mà sau mỗi lần như thế, ánh mắt nhìn nhau đã khác rất nhiều rồi. Mình ko muốn ôm ck nữa, ko muốn hôn nưa
Các mẹ ạ, mình yêu ck mình, mà cứ vì những thứ đâu đâu bào mòn mất.