Tôi năm nay 27 tuổi. Lập gia đình và có một con trai kháu khỉnh được 2 tuổi. Tôi và chồng hiện làm cùng ngành ở một cơ quan nhà nước. Chồng tôi vốn là con trai thành phố, còn tôi ở tỉnh khác.
Chúng tôi yêu nhau thời học ĐH. Khi ra trường chồng tôi công tác ở Hn, còn tôi thì về lại quê. Tình cảm chúng tôi dành cho nhau vẫn vậy nên quyết định đi đến hôn nhân. Kể từ đây cuộc sống của tôi nó thật quá khác so với những gì tôi tưởng tượng
Cưới nhau xong tôi và chồng vẫn công tác ở 2 nơi. Vì một số lý do nên đến khi con trai tôi được hơn 1 tuổi thì tôi mới chuyển công tác và đoàn tụ gia đình. Trước đây, khi việc xin chuyển còn nhiều khó khăn. Khi đấy Mẹ chồng tôi bảo sẽ cố gắng xin, nếu không xin được ngành đấy thì xin cho tôi làm ngành khác. Tôi vì yêu Chồng cũng ậm ừ. Nhưng ơn trời, điều đấy không xảy ra.
Cuộc sống ở môi trường mới, tất cả đều mới lạ. Từ khí hậu, bạn bè cho đến công việc. Tự tôi phẢi cố gắng thích nghi. Bây giờ cuộc sống của tôi khá ổn định.
Tôi muốn tâm sự với mọi người về 2 câu chuyện tôi và mẹ chồng tôi nói về ngày hôm qua.
Câu chuyện thứ1:
Mẹ chồng của tôi hỏi tôi là : Nếu không xin chuyển cho tôi ra đây được thì tôi có chấp nhận bỏ ngành ra đây sống với chồng?
Tôi trả lời là: không. Ra đây không có việc làm ổn định, không có gì chắc chắn cho cái gọi là tương lai. Tình yêu và trách nhiệm là từ 2 phía, nếu không xin ra đc thì chồng phải tìm cách xin vào.
Mẹ tôi bảo là chồng tôi cưới vợ, là phải theo chồng, dù có đi bán rau đi chăng nữa thì cũng phải ra vì hạnh phúc gia đình.
Tôi biết nó không hề xảy ra. Nhưng, mọi người nghĩ sao? Riêng tôi, dù ngày mai có phải chết thì tôi vẫn như vậy
Câu chuyện thứ 2:
Con tôi giờ được hơn 2 tuổi. Lúc hè tôi và con về Ông bà chơi. Tuần trước tôi về ăn cưới nên cho con về cùng và để nó ở lại chơi 1 tháng.
Mẹ chồng tôi bảo là tôi không muốn nó ở cùng Bà. Bà yêu cầu tôi lần sau tôi muốn về thì về 1 mình. Đợi khi nào nó nói sỏi, biết viết thì hãy cho về.
Tôi bảo Mẹ là con không đồng ý, nó phải có Ngoại, có Nội. Không bên nào hơn bên nào hết. Mà nó biết viết đợi đến học lớp 1?
Mẹ c tôi bảo: ừ. Ba mẹ con nhớ nó thì Bm con ra đây thăm
Tôi tức quá mới bảo: nó là con của con. Bm con già rồi ko thể đi mãi đc. Mẹ không có quyền cấm nó đi về Ngoại đc
Các Mẹ nghĩ như thế nào? Riêng tôi ức quá không thể chịu được