Xin chào. Tôi là một người đã đứng tuổi, ít khi trao đổi trên diễn đàn. Nhưng gần đây tôi thấy có quá nhiều bạn trẻ đau khổ trong hôn nhân nên muốn chia sẻ kinh nghiệm bước qua nỗi đau của tôi. Hy vọng các bạn có thể sống thanh thản và hạnh phúc.
Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, ở thời của tôi như thế là muộn, vì tôi chờ anh đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Chồng tôi hơn tôi 9 tuổi, cao, điển trai, có cách sống hào hoa của người Pháp, thành đạt, tình cảm, có trách nhiệm, lịch duyệt, hiểu biết. Anh là mẫu người đàn ông mơ ước của rất nhiều phụ nữ. Chúng tôi có 1 con trai, 1 con gái, hai con bây giờ đang học đại học, học rất tốt, ngoan và xinh. Có rất nhiều người không hiểu tại sao tôi và chồng ly hôn. Chỉ có chúng tôi là hiểu, đằng sau vẻ hào nhoáng đó là bao nước mắt.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra chồng tôi ngoại tình là khi vừa sinh đứa con đầu. Tôi đã rất đau khổ, nhưng kiên quyết không khóc. Tôi yêu cầu chồng cho tôi gặp người kia, nói chuyện 3 mặt một lời. Rồi tôi bắt chồng tôi hứa sẽ không lặp lại chuyện đó.
4 tháng sau, lời hứa của chồng tôi đã bay theo gió. Cho đến tận khi chúng tôi ly hôn, tôi cũng không đếm nổi số người tình của chồng mình nữa. Những nỗi đau khi bị chồng phụ bạc của tôi không khác gì với các bạn. Mỗi lần biết chồng ở bên người khác, tôi như thấy có một nhát dao đâm sâu vào tim. Để giữ cho câu chuyện không quá tiêu cực, tôi xin phép bỏ qua việc miêu tả chi tiết những nỗi đau này.
Tôi tìm đến đạo Phật như một chiếc phao cứu rỗi tâm hồn mình. Và tôi đã hiểu ra rất nhiều điều trong hôn nhân.
Trước kia tôi cứ nghĩ mình luôn hết lòng vì chồng, vì con thì gia đình sẽ hạnh phúc. Chồng sẽ biết ơn sự hy sinh của mình và yêu mình nhiều hơn. Khi anh còn ở Pháp, tôi đã có công rất nhiều chăm sóc bố chồng nên anh luôn nói là tôi có ơn rất lớn với anh. Nhưng anh chưa bao giờ yêu tôi. Anh cưới tôi, cho tôi một gia đình và những đứa con, cho tôi cuộc sống sung túc nhưng không thể cho tôi tình yêu. Còn tôi cứ một mực mong chờ tình yêu từ anh. Cái tôi nhận được chỉ là sự phản bội và những lời dối trá. Tại sao?????
Vì khi ta trồng khoai lang thì không thể thu hoạch củ cải được. Tôi hy sinh cho anh thì chỉ nhận được lòng biết ơn mà thôi. Điều đơn giản vậy mà đi gần hết cuộc đời tôi mới nhận ra.
Tôi cũng nhận ra rằng phụ nữ phương Đông chúng ta rất thiệt thòi. Chúng ta được dạy là phải hy sinh hết mình cho gia đình, là hết tình thì còn nghĩa, nên chúng ta nghĩ rằng chồng sẽ không thể bỏ ta được, còn ta thì sống trong đau khổ và sầu héo vì không được yêu. Những nhận thức đó là quá sai lầm!!!
Đức Phật dạy rất đúng. Nguồn gốc của khổ đau là do tham, sân, si. Tôi muốn chồng tôi yêu tôi (tham), tôi hận chồng vì đã phản bội niềm tin của tôi (sân), tôi luôn cảm thấy dằn vặt, mệt mỏi và không biết gia đình mình sẽ đi về đâu (si, ngu ngốc).
Một lần, trong khi ngồi thiền (tôi đã thiền trước đó hơn 1 năm nhưng chỉ đến khi tỉnh ngộ thì mới hiểu ra được một chân lý vô cùng đơn giản). Tôi tự tách mình ra khỏi bản ngã, và tôi nghe thấy nó không ngừng khóc than, kêu gào những thứ tham, sân, si ở trên.
Tôi nhìn thấy bản ngã của tôi tham quá. Khi nó đạt được điều nó muốn (khi tôi và anh cưới nhau), thì nó không trân trọng điều ấy nữa. Tôi đã luôn có thói quen quyết định phần lớn việc trong gia đình (vì anh cũng hay công tác nhiều); tôi thuờng áp đặt suy nghĩ của mình và bắt anh làm theo.... Tôi không chăm chút cho bản thân, giữ gìn và phát triển những giá trị của bản thân nhưng lại bắt anh phải yêu tôi... Khi lòng tham không được thỏa mãn (khi tôi biết là không có được tình yêu của anh), tôi không ngừng tự dằn vặt, đổ lỗi cho anh, cho tôi, cho người thứ 3, đau khổ, đánh anh, mắng anh...
Rồi tôi hỏi nó: "Nếu không tham luyến nữa thì có còn khổ không?". Bản ngã của tôi không thể trả lời được mà vẫn tiếp tục bám níu: "Nhưng mà tôi muốn!! Tôi muốn! Tôi muốn!"
Sau lần đó, tôi thấy thanh thản rất nhiều. Và tôi quyết định buông bỏ. Tôi kể cho chồng tôi nghe, và yêu cầu anh giúp tôi. Chúng tôi trở thành hai người bạn của nhau. Hai người bạn đúng nghĩa chứ không phải vợ chồng. Vì nếu còn là vợ chồng, chúng tôi sẽ phát sinh suy nghĩ sở hữu nhau. Muốn trừ bỏ lòng tham, tốt nhất hãy nhổ tận gốc rễ của nó.
Khi làm bạn với chồng, mọi thứ rất.. fair. Tôi nhận ra rằng bao nhiêu năm qua, anh cũng đã rất vất vả làm việc nuôi gia đình. Không phải chỉ mình tôi là hy sinh. Tôi không còn quyền nghiễm nhiên "sai bảo" chồng nữa, mà phải nhờ vả. Chúng tôi chia đều mọi trách nhiệm. Và tôn trọng khoảng trời riêng của nhau. Tôi không còn thấy ghen và đau khổ khi anh đi chơi với người khác. Sau 8 tháng, chúng tôi ly hôn.
Điều làm cho tôi hạnh phúc là khi ly hôn, tôi có cảm giác thanh thản, vui. Tôi cảm ơn anh vì đã cùng tôi bước qua sự đau khổ. Anh chỉ cười và nói vì anh vẫn luôn yêu quý tôi và muốn tôi thực sự hạnh phúc. Anh cũng xin lỗi vì đã cố gắng nhưng không thể yêu tôi.
Sau ly hôn, tôi trở thành một người hoàn toàn khác. Luôn cười, vui vẻ, nhiều người nói tôi trẻ hơn. Tôi chăm sóc bản thân và các con tốt hơn. Các con tôi tiếp nhận mọi chuyện cũng rất nhẹ nhàng (sau này con gái tôi đã nói vì chúng nhìn thấy cả hai bố mẹ đều hạnh phúc hơn). Anh giờ đã có một gia đình mới rất hạnh phúc, hai vợ chồng anh luôn quấn quít như đôi chim bồ câu. Còn tôi tuy không muốn lập gia đình lần nữa nhưng cũng đã có một người yêu tôi xuất hiện. Bốn người chúng tôi thỉnh thoảng có đi ăn tối cùng nhau.
Câu chuyện của tôi là một kết thúc có hậu cho những người có thể bước ra khỏi nỗi đau. Tuy mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, tôi cũng vẫn khuyên các bạn nên suy nghĩ thật thấu đáo, tập thiền định để có thể nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng hơn. Luôn bình tĩnh trước mọi tình huống (đừng vội vàng cuống quít ôm nỗi khổ vào mình). Nếu bạn thấy khổ và không thể tự mình tìm lại sự cân bằng, hãy nhờ chồng cùng giúp đỡ. Luôn tâm niệm coi chồng là người bạn sống cùng để tôn trọng, yêu thuơng, hy sinh vừa phải, chia sẻ trách nhiệm....
Hạnh phúc là ở sự trải nghiệm, chứ không phải sự chiếm hữu. Khi tôi ở bên người yêu hiện tại, mặc dù tôi không sở hữu anh, tôi chỉ tận huởng cảm giác ở bên anh, tôi thấy bay bổng. Tôi nghĩ rằng tình yêu là thứ làm cho ta thăng hoa chứ không phải là thứ để ta níu kéo nhau cùng gục ngã. Nếu tôi cứ tiếp tục duy trì gia đình cũ, tôi và chồng cũ sẽ trói buộc lẫn nhau. Và tôi tin chắc rằng chúng tôi sẽ trở thành hai linh hồn thù hận khôn nguôi. Bạn có muốn trở thành như vậy không?? Hãy bước qua nỗi đau bạn nhé.