Năm hết, Tết cũng sắp đến rồi mà đầu óc tôi vẫn cứ lẩn quẩn loanh quanh, không biết sắp xếp mọi chuyện thế nào nữa. 2 vợ chồng lấy nhau cũng được gần 2 năm. Thời gian đầu, vợ rất chu đáo với mẹ chồng, mỗi lẫn mẹ đi đâu hay mua gì thì vợ đều đưa tiền cho mẹ hoặc chở mẹ đi mua. Mẹ chồng đi chơi ở vũng tàu hay đi bình dương thì con dâu cũng gửi mẹ tiền xe. Thế rồi, đột nhiên, có lần vợ đi làm về và tuyên bố là đã cưng chiều mẹ chồng quá nhiều, như vậy sẽ làm hư hỏng mẹ. từ đó, mẹ đi chơi hay làm gì, mua sắm gì cũng đều bị bỏ qua với lời giải thích: mẹ đã có tiền lương hưu rồi, lấy đó mà xài.
Cho đến những ngày cận Tết, tôi về chở mẹ ra ga. Mẹ mới tâm sự: mẹ muốn mua chiếc áo ấm để mặc khi trên tàu cho đỡ lạnh mà vợ con cứ làm lơ, giờ chuẩn bị lên tàu rồi làm sao mà có áo mặc đây. rồi mẹ kể chiếc vé tàu là do mẹ tự đi xe bus vào ga mua chứ không phải do chú người quen hay mua cho trong những lần trước. Rồi mẹ hỏi xin chiếc bàn chải đánh răng mới mua chưa xài trong tủ kiếng với vẻ thích thú và sung sướng. Tự dưng, lòng tôi đau nhói.
Tiễn mẹ lên tàu, tôi hỏi vợ về những việc mẹ nói. Vợ phản ứng mạnh và tỏ ra giận dữ. Vợ nói mẹ thích mua áo ấm thì vợ đã kiếm chiếc áo bông thật dày mà mẹ vợ cho vợ để đưa cho mẹ chồng mặc, nhưng mẹ chồng không chịu mặc. Tôi nhắc vợ có 200k đồng mua chiếc áo ấm cho mẹ để mẹ vui thì có gì phải đắn đo vậy. Vợ lại bảo vợ còn không có đồ mới để mặc, thì sao có thể hoang phí những thứ không cần thiết như vậy.
Những cuộc tranh luận và cãi vả giữa 2 vợ chồng nhà tôi mỗi khi diễn ra thì cực kỳ tệ hại và luôn làm tổn thương nhau. Từ khi cưới nhau đến nay, đa phần cãi nhau là vì tiền bạc. Nói thật, hoàn cảnh 2 vợ chồng cũng giống như đa phần các trường hợp trên các mặt báo và diễn đàn: vợ kiếm tiền giỏi hơn chồng. Bao nhiêu là chuyện buồn và bực bội từ điều đó, càng ngày mọi thứ càng không giảm đi mà dường như càng tăng thêm. Lúc mới cưới, vợ có vẻ tế nhị trong chuyện tiền bạc, không bao giờ nói nặng nhẹ hay chạm tự ái đến chồng. Thế mà gần đây, vợ nói như hắt nước vào mặt, chẳng cần tế với nhị để làm gì cả: Tiền anh kiếm không đủ chi tiêu lấy gì mà dài tay chăm lo cho người khác; nếu anh muốn gửi tiền Tết về cho mẹ hay người thân thì đi lấy tiền anh kiếm được ấy.
Cũng buồn thật. Làm thằng đàn ông mà không lo được cho mẹ, người đã nuôi tôi từ bé đến lớn thì thật là buồn. Nghĩ mình kiếm tiền ít, sao dám bon chen lấy đi tiền từ công sức mồ hôi khó nhọc của vợ, tôi chỉ nghĩ sẽ dành ra chút ít tiền từ lương của mình để gửi về cho mẹ. Dẫu có làm như vậy, nhưng tôi vẫn không vui, vẫn thấy rất khó xử. Mẹ vừa gọi điện vào bảo gửi tiền gấp để mẹ sửa đồ đạc, sửa nhà trong thời gian bà vào sài gòn sống với 2 vợ chồng. Gửi 1 triệu cho mẹ thì tôi thấy ít quá, mà gừi 2 triệu thì phải hỏi ý kiến vợ trong khi vợ yêu cầu chỉ gửi 1 triệu thôi. Gọi điện cho mẹ, mẹ bảo nếu không gửi kịp thì mẹ vay tiền mà tiêu vậy. Số tiền lương hưu mẹ gửi tiết kiệm ngân hàng rồi, tháng 2 mới rút được.
Tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Lòng tự ái khiến tôi nhen nhóm ý định sẽ kiếm 1 căn phòng trọ để ở riêng. Dù tiền kiếm được ít ỏi đi nữa nhưng tôi nghĩ sẽ thoải mái lương tâm hơn. từ ngày cưới vợ về, tôi thấy cuộc sống sao bó buộc quá. Chi tiêu bất cứ điều gì, vợ cũng lấy lí do: Phải tiết kiệm để có tiền nuôi con, lỡ khi có bầu em nghỉ hộ sản thì tiền lương của chồng liệu có lo nổi cho cả gia đình hay không? Không biết các chị phụ nữ trên diễn đàn nghĩ như thế nào ạ? Tôi có nên tiết kiệm tiền để lo cho tương lai gia đình hay cứ lo cho mẹ trước cái đã, chuyện gì đến rồi sẽ tính sau. Thật sự, mẹ tôi cũng có tiền lương hưu chứ không phải không có, vợ cứ bảo mẹ chồng là hay ỷ lại vào 2 đứa con, cứ tưởng chúng nó kiếm nhiều tiền nên hay rút bớt.