Hạnh phúc với em đơn giản chỉ là được ở riêng !!!!
Cần lắm những ngày tháng tự do, cần lắm những phút giây thoải mái, cần lắm một không gian riêng,...
E cũng không biết mọi người như thế nào nhưng e thì rất rất thèm được ở riêng, e lấy ck được 3 năm và cũng ở chung với bố mẹ ck cho đến bây giờ. Trong thời gian ở cùng bmc thật sự chưa lúc nào e được thoải mái mà luôn luôn thấy lo sợ trong lòng cảm giác không được bình an. Mc luôn luôn ác cảm và soi bói e, mc cũng thường xuyên nói xấu e với mn... E và mc không hợp nhau nên e rất muốn được ở riêng nhưng ck e là người rất ngang nhà có hai ae trai 3 miếng đất khác nhau nên ra riêng là điều quá đơn giản ck e là trưởng nhưng e thấy đầy gđình trưởng vẫn được ở riêng đấy thôi. E nói vấn đề này rất nhiều lần với ck e nhưng ck e k bgio nghe e nói hễ e nói đến chuyện này là nổi cáu e cũng không hiểu tại sao ck e lại vậy? A thương bố mẹ a chăng? K phải vì bmc e vẫn trẻ khoẻ và đang bán hàng tiền nong còn nhiều hơn bọn e. Chắc a sợ bố mẹ nên thế ck e sn 88 vẫn còn trẻ con lăm a sợ bmc e như con nít vậy. Mn bảo vơi e là lấy vk thì phải lo cho vk chứ cứ để vk phải lép vế bên nhà ck thế thì mày khổ, lấy ck ck mà nghe bố mẹ thì vk con chỉ khổ mà thôi còn nghe vk thì bố mẹ không khổ được phận làm con ai dám ho hoe gì chứ ! E thấy đúng lắm, có một bác nói với e là bây giờ nó chưa hiểu và chưa nhận ra đâu nhưng đến tầm ngoài 40 mới hiểu và lúc đấy nghĩ lại mới thấy thương vk con đã chịu thiêt thòi nhưng e không muốn chờ đến lúc đấy vì lúc đấy thì cũng già rồi còn đâu cuộc đời của tuổi trẻ nữa. Tuổi xuân trôi đi nhanh lắm e không muốn tuổi trẻ của mình lại cứ bị giam lõng như thế này. Ở nhà sống chung bmc e k thấy vui vẻ thoải mái chút nào cả, như g e chẳng thể thuyết phục được ck vì ck e luôn nghe bố mẹ bênh bố mẹ và sợ bố mẹ, ck e k hiểu nỗi khổ trong lòng e e phải làm sao đây ạh n giúp e với!