Hạnh phúc là gì mà mình mãi không thể chạm tới.Yêu anh, lấy anh e đã suy nghĩ rất nhiều. Nhà a không khá giả ngược lại còn có thể nói là nghèo. Bố a tiền sử uống rượu bia rất nhiều và có sở like là chửi sau mỗi lần uống. Nhà a đông a e mà toàn là con gái. Các chị anh ko lấy xa mà toàn lấy gần, ngày ngày về nhà mẹ đẻ, để con cái cho bà chăm với lí do cho ông bà vui. Lúc a tán e a biết nhà e có điều kiện, e được chiều từ bé nhưng a vẫn muốn tán e. E thấy a hền lành, lại tốt tính. E đã nghĩ giàu nghèo không quan trọng mà quan trọng là vợ chồng hợp nhau, a thương yêu e giúp đỡ e là e mãn nguyện. A đã hứa vs e rất nhiều, e tin a, tin a sẽ làm e hạnh phúc. Ngày cưới đến,đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của hai chúng ta. Đám cưới tổ chức tại nhà như bao đám cưới tại thôn quê. Kết thúc đám cưới là việc chụp ảnh gia đình, bố e và anh trai e ở đó nhìn gia đình a mặt lạnh như tiền từ chối chụp ảnh. Anh trai e nói nhỏ là có chuyện gì mà gia đình a lại thế. Câu trả lời là nhà a mệt không chụp ảnh. Cuộc sống hôn nhân bắt đầu với đầy khó khăn. Lấy a e từ 1 cô tiểu thư đã cố gắng biến thành 1 người vợ đảm. Nấu cơm giặt giũ. Vợ chồng mik đều công chức nhà nước nên rảnh như nhau. Trước lúc cưới e đã nói với a là vợ chồng phải giúp đỡ nhau việc nhà a đồng ý nhưng e luôn miêng nhờ a nhưng a hình như có tình yêu với game hơn với e, mặc dù a có giúp e nhưng e thấy rất mệt mỏi cứ suốt ngày phải nhắc nhở a.