Đêm qua anh bảo dạo này mình giận nhau nhiều quá, anh thấy mình không hợp nhau nên chia tay thôi. Em giật mình thảng thốt, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lí do không hợp anh đưa ra đó cụ thể là những gì? Anh bảo em không đáp ứng được những yêu cầu của anh, em không quán xuyến được gia đình, ví dụ như em không đi chợ nấu cơm, em đi từ sáng đến tối, em không dọn nhà, em không trông con….
Ôi, với một người phụ nữ mà mắc tất cả những lỗi này thì chồng bỏ là đáng lắm! Em nghẹn giọng nói với anh rằng em không thanh minh đâu, em không muốn biến mình như một món hàng, phải rao rằng tôi tốt lắm, tôi thế này và tôi thế kia…. Anh sống với em 5 năm rồi, nào có phải ngày một ngày hai mà nói không hiểu em, còn khi mà anh đã cố tình không hiểu thì những lời giải thích của em ích gì đâu, anh nhỉ?
Em đồng ý chia tay, anh đừng nói thêm bất cứ lời nào tổn thương em nữa. Em đã ra phòng khách nằm khóc một lúc cho nguôi. Em không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em, em không muốn nức nở trước mặt anh, anh sẽ nhại lại giống như lúc em nghẹn ngào trước đó. Có lẽ nước mắt của em làm anh gai mắt, mặc dù em rất ít khóc lóc với anh.
Nhưng anh ơi, có những điều này làm em nhức nhối cả đêm. Em đã thức trắng đêm qua (em biết anh cũng không ngủ được) để suy nghĩ và hối hận. Ngày bố mẹ anh chuyển về sống cùng vợ chồng mình, ông bà tuyên bố không làm gì cả. Em biết tính bà ngại việc, vả lại nhà có giúp việc nên em thấy ông bà cứ nghỉ ngơi cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng khi bà thấy em đi chợ tuần hai buổi thôi, thức ăn rau quả để trong tủ lạnh lấy ăn dần hàng ngày thì bà bảo thôi thế thì mẹ đi chợ. Em cũng muốn vẹn toàn hơn nhưng vì cơ quan em cách nhà 20km, 7h30 phải có mặt, mà em thì mới chuyển về cơ quan nên em không dám lơ là. Em đành nhờ mẹ. Bố mẹ về hưu, đều khỏe mạnh lại mới chuyển từ tỉnh khác về ở với chúng mình nên chưa có nhiều bạn bè, láng giềng, bố mẹ ở nhà là chính, em thấy mẹ đề nghị thế cũng hợp lý vì cháu thì đã có giúp việc ẵm bồng, cơm thì giúp việc nấu, nhà cửa thì giúp việc dọn, tối em về cho con ăn và chơi với con. Thế là mẹ đi chợ từ đấy, chợ cách nhà có gần 200m. Thế là giờ đây, em mắc tội không quán xuyến. Em hối hận quá! Giá như cứ việc em em làm thì anh đã không nhìn em bằng con mắt khác.
Cơ quan em xa, em đi làm từ sáng đến tối (6h45 – 17h30), trưa nghỉ có một tiếng nên em không về được. Giờ đây giúp việc không có nữa (không phải mình không muốn thuê mà hay thay đổi quá nên cả nhà thống nhất là không cần, có giúp việc nhiều khi mệt mỏi thêm), con mình đi học ở trường cũng từ sáng đến tối, em lại đành nhờ ông bà nấu cơm trưa để ông bà và anh về ăn. Lẽ ra em không nên để ông bà vất vả. Nhưng việc đã lỡ rồi, em hối hận thì cũng đã muộn.
Chiều em đi làm về, vượt 20km cộng với kẹt xe, chen chúc, nóng bức (như những ngày vừa qua có ngày nhiệt độ ngoài trời là 39 – 40¬¬oC), về đến nhà cũng gần 6h tối, em cắm nồi cơm vì rau thì mẹ đã làm sạch rồi, thịt cá thì cửa hàng người ta chế biến sẵn luôn rồi (mẹ mua hàng quen nên được họ làm giúp rất sạch sẽ), rồi em đi tắm cho con. Xong việc nếu còn việc gì mẹ đang làm thì em sẽ làm tiếp để mẹ đi tắm và nghỉ. Em thậm chí không dám để mọi người chờ cơm, rửa bát xong em mới đi tắm dù người có khó chịu đến đâu. Em biết bố mẹ có tuổi rồi, không nên ăn cơm muộn, vì ăn muộn lúc đi ngủ rất hại dạ dày.
Xong mọi việc thì cũng hơn 8h tối, lúc này em mới có thể tạm nghỉ, vì thế khi anh cho con ra ngoài chơi (hầu như tối nào anh cũng đưa con đi), em mệt quá không thể đi cùng được. Những dịp nào hai vợ chồng vui vẻ, em cũng cố gắng đi theo hai bố con, thấy con ríu rít vui vẻ, một tay nắm tay bố, một tay nắm tay mẹ, em đã thầm nghĩ sẽ cố gắng để con không phải sống thiếu hụt tình cảm của bố mẹ.
Giờ này em thấy mình có lỗi với con quá! Nhưng em không van xin anh vì tình cảm là điều không thể gượng ép. Anh đã chỉ nhìn thấy những mặt tiêu cực của em, những cố gắng của em không có giá trị trong mắt anh. Riêng chuyện BMC với con dâu luôn vui vẻ không bao giờ xích mích thì cũng có một phần cố gắng của em rồi đấy, anh biết không? Chẳng qua là em không kể lể với anh thôi, chứ anh là người vô tâm và coi bố mẹ mình luôn tuyệt vời anh đâu có biết những tủi hờn đôi khi em cố nuốt vào trong. Những ngày nóng nực nhất, bố mẹ ngồi phòng điều hòa mát lạnh đến tận 6h tối (tiền điện bố mẹ không cần quan tâm- bố mẹ không cần quan tâm bất cứ khoản tiền gì)). Em mệt mỏi về đến nhà thấy bếp núc lạnh tanh, chưa có gì được chuẩn bị hết. Em biết đó không phải việc của bố mẹ, là việc của em nhưng em vẫn thấy tủi thân, em thấy lúc khó khăn mệt mỏi thế này giá có ai chia sẻ thì em xúc động biết mấy. Thế là em lủi thủi đi nhặt rau, chế biến thức ăn, trong lúc đó thì ông bà đi tắm, xong hết việc cơm nước thì em mới tắm được cho con, con cũng mồ hôi nhễ nhại, bẩn thỉu và khó chịu không khác gì em.
Anh vẫn giúp em một số việc nhà, em đã hạnh phúc và vui vì thấy chồng mình thay đổi, không ngại việc như hồi mình mới lấy nhau. Để đến đêm qua anh lôi ra chì chiết em và đo đếm rằng anh làm những việc này, so bì tị nạnh với em thì em biết em mới chính là kẻ vô tâm, vô tư, vô duyên thậm tệ. Có lẽ anh (em hi vọng là chỉ có mình anh) đã âm thầm xét nét, săm soi em. Anh bảo có những việc chẳng đáng gì, nếu làm chỉ mất 2 giây thôi mà em cũng lười không chịu làm, em cũng phải nhờ anh. Có 2 giây thôi, chả đáng gì mà nó cũng thành chuyện để anh lôi ra phê bình em sao anh? Nhưng mà muộn rồi phải không anh? Chuyện đã xảy ra rồi, em làm sao quay về quá khứ được đây anh?
Còn nhiều nhiều lắm, em nghe anh nói em đã thấy em không làm tròn trách nhiệm rồi.
Ừ thôi mình chia tay. Để em không còn phải lo lắng cân nhắc câu từ kẻo không vừa ý anh anh lại phải mất sức đánh em; em cũng không còn phải nghe những lời thô lỗ từ anh, một con người thoạt nhìn toát lên vẻ trí thức hiền lành rất dễ mến .
Em những tưởng cuộc đời mình được bù đắp cho những thiệt thòi tuổi thơ. Em đã hãnh diện biết bao khi biết anh chọn em, xúc động khi thấy anh làm mọi cách để mình được ở bên nhau. Em đã tin rằng anh yêu em.
Bây giờ anh đưa ra cái yêu cầu mà anh âm thầm nung nấu chả biết từ bao giờ, chỉ biết khi soi vào đó em thấy những ngày tháng qua em có lỗi lớn với anh và gia đình.