Tôi đang phân vân không bít giờ đây phải làm thế nào. các mẹ giúp t với nhé.
CHuyện là thế này, t yêu a dc 5 năm, nhưng trong khi yêu cũng chưa tìm hiểu rõ về gd a, về lối sống, con người mọi ngừoi trong gd. t là đứa học hành giỏi giang, ngoan ngoãn, ra trường dc bằng giỏi, còn a thì khác, a ham chơi, rượu chè, suốt ngàychỉ biết bạn bè. Cái t yêu a nhất là a luôn dành tình cảm nồng nhiệt cho e. Ngày ấy có lẽ t yêu a cũng chỉ vì a dám làm những điều mà t không dám. T đã bị anh thuyết phục, nhưng không chịu được bản tính thô lỗ của a, nhiều lần t cũng định chia tay nhưng rồi lại thôi vì không đủ dũng cảm để chịu đựng nỗi đau mất mát. Thế rồi vừa ra trừong t có bầu, t và a quyét định cưới nhau mặc dù a vẫn đang phải đi học. Ban đầu cả gd a và t đều ko đồng ý vì 2 đứa chưa đủ chín chắn để xây dựng cs, và cũng chưa có việc làm nữa. Nhưng vẫn nhất quyết lấy nhau, thế là cưới, Nhưng cs, ty sinh viên thật trong sáng, ko phải lo toan bọn bề cs, rồi cả tình yêu của t cũng trong sáng, ko để ý đến xung qunah a có gì, ko để ý đến bản tính của a.CS gia đình thì khác hẳn. Khi sinh t về quê nhà a sinh e bé, nhà t và nhà a gần nhau nên chuyện sinh nở cũng đuợc cả 2 gd chăm sóc chu đáo. Chưa một lần sống cùng bố mẹ chống, gd chống. Tự nhiên phải sống mà ko có chồng sống cùng, dù mọi ngừoi trong nhà rất tốt với t nhưng vẫn cảm thấy cô đơn, tủi thân. Vì vừa sinh song, lại gần nhà mà me t cũng biết tính tôi hay ngại ngùng nên ngày nào cũng snag nhà thăm tôi, hôm thì ngủ lại qua đêm cùng để chăm cháu(vì mẹ chồng t bị huyết áp cao nếu tối ko dc ngủ đủ thì hôm sau dễ bị ốm), hôm thì mang đồ ăn vào cho tôi, rồi những món tôi hay thích rồi nhờ mẹ chống t làm cho. Do tính cũng hay rụt rè nên t cũng ko thấy thoải mái lắm khi bố mẹ chống chăm sóc mình, nhiều lần xin phép được về nhà bố mẹ đẻ để dc thoải mái hơn, mẹ chồng t bảo phải để 2,3 tháng mới cho ra. Nói mãi với chồng xin hộ cho nên t cũng dc ra ngoài nhà t dc 1 tháng, rồi lại phải về nhà chống.Dù tốt mấy thì t cũng ko thể cảm thấy thoải mái như ở chính nhà của m , huống hồ ko co chồng sống cùng t, việc gì cũng một m m phải gánh, nên bao gio tcung muốn dc về nhà m hơn. Rồi khi cu nhà t dc 9 tháng, t dc xuong cùng chồng để t tiếp tục học tiếp bằng 2. Khi chuyển xuống sống cùng chồng t cũng đã rất vui mừng vì dù gì cũng dc sống thoải mái hơn. Nhưng rồi mẹ chồng t xuống mắng té tát cho t một trận nên thân.bà kko bao gio giám nói t trc mặt con trai bà vì bà bao giờ cũng nghĩ hắnta bênh t, ko chịu nghe lời mẹ. Bà ý cũng xúc phạm bố mẹ t những lới nặng nề. Từ ngày đó, t căm thù bà, quyết ko bao giờ muốn sống chung dưới một căn nhà với bà ấy nữa. Qua một vài ngừoi họ hàng bên chồng t cũng bit dc rằng bà ấy đã đặt điều cho t, bao nhiêu điều xấu xa ko có. T căm phẫn, uất ức và không dmá nói với ai, chỉ tâm sự với chồng. Chồng t cũng chẳng nói gì. Rồi cs vợ chồng rất nhiều mâu thuận xảy ra, a ay ko có một tí trách nhiệm gì với gd, con cái, việc gì cũng một mình tôi phải lo từ bé đến nhỏ, cũng may mắn là a ấy cũng kiếm dc tiền trong khi đi học để nuuoi vợ con. Nhưng có tiền cũng đồng nghĩa với việc ruợu chè nhiều hơn. Bạn bè a, ai cũng thế, người nào cũng ruợu chè, ko có chí hướng, ko học hành, đại loại là những đứa con " bất trị" trong gia đình. T lấy a ai cũng bảo tiếc cho t, vì người học hành như t thì ko hợp vơi n ngừoi như thế. Nhưng t đã bỏ qua tất cả, cứ nghĩ ty sẽ làm nên mọi thứ, sẽ thay đổi đuợc con người. Nhunưg ko phải vậy, a thậm chí còn xấu xa hơn. Càng ngày t càng phát hiện a ko có điểm nào tốt cả ngoại trừ việc yêu thưong vợ con( cũng chỉ là lời nói tho, chứ chả có một hành động nào chứng tỏ điều đó cả). Mâu thuẫn với mẹ chồng nhiều lúc cũng khiến t chán a, muốn bỏ a, cũng bởi vì cả a nữa. T sợ đứa con của t và a sau này lớn lên nó nhìn thấy a như thế nó sẽ hư hỏng như a.Rồi đến ngày hôm nay, t ko thể chịu đựng nổi conngười a. Mẹ chồng anh ốm nằm liệt giường ko đi lại dc, cái gì cũng phải phục vụ tren giường. May mà con trai t gửi trên ông bà ngoại. Gd chồng cũng chỉ có 2 người con nên ít ngừoi trông. t, bố chống, e chồng rồi thỉnh thoảng có cô, cháu đến trông cùng. Bà ấy to béo nên làm gì cũng phải 2 ngừoi giúp mói làm dc. Trong khi t đang tìm việc nên cũng có thời gia trong ba. Nhưng chủ yếu là trách nhiệm thối chứ t căm ghét bà ấy lắm lắm, đến bố mẹ t còn chưa một lần dc t chăm sóc như thế. Nhưng t cũng ko vì thế mà ko chăm sóc bà. T va chong t cãi nhau cũng chỉ vì bà, t nói với hắn 1 câu, thế mà hắn cầm hẳn Mubahi đê ném thẳng vào mặt t, may ma có bố chồng t ở đấy ko thì hôm đó nó đập chết t. CŨng chả gì to tat, t noi cung chi bảo hắn là: ko xuong mà chăm mẹ yêu quý của a. Thế mà nó nỡ đối xử với t như thế. trong khi nó xúc phạm bố me t, t có dám nói gì nó đâu. Nhưng t vẫn phải nhin nhuc no, hang ngày đến viện chăm sóc mẹ nó. Về nhà ko ai thèm nói với ai một lời. CS của t giờ đây thực sự quá mệt mỏi, t đã phải chịu nhịn nhục quá nhiều, t ko thê chịu đựng thêm nữa, ngày hôm đó nó cũng đuổi t ra khỏi nhf, dùng những từ ngừ thô tục chửi bới t.t quả thật đã bị xúc phạm quá nặng nề. Bố chồng t thì bảo nó say rượu chấp nó làm gì nhưgn t bit kể cả ko say nó cũng có thể làm thế với t, nó cũng bảo t viêt dđơn li hôn đi. T cũng gnhĩ mẹ hắn khỏi ốm xong t sẽ li hôn với hắn, nhunưg t cũng thương cho con trai t nữa. ngày trước t và hắn cũng hay bảo bo nhau, bố mẹ t bảo phải nghĩ đến con cái , rồi m là con gái còn trẻ, tưong lai còng dài bo nhau sẽ thiệt cho con gái thế nên phải nhịn nhau, nhưng đến giờ thì t ko thể nhịn dc nữa. hắn thật sự ko có điểm gì để t phải lưu luyến cả. Giờ bỏ nhau ko bít t có dc nuôi con ko nữa, vì t cũng chưa có việc làm mà. Còn hắn cũng đang đi học, nhưng quan trọng là ngày trước khi t có bầu bố mẹ t cũng khuyên nên bỏ cái thai để còn kiếm việc rồi sụ nghiệp nữa, nhưng bố mẹ hắn đồng ý để cưới, bà mẹ chồng t mới bảo là thằng cu là cháu nhà bả, nhờ có gd bà mới có nó. thế nên t chỉ sợ nếu bỏ nhau t ko dc nuuoi con, nếu thế thì t chỉ có chết mất. Nó là điều duy nhất tốt đẹp mà ông trời ban cho tôi. T đang rất cần sự giúp đỡ, lời khuyên của mọi người