Lấy chồng 1 năm 2 tháng, nhưng cãi nhau cả chục lần, có cả những lần bị chồng giơ tay định đánh, có cả những chuyện lớn, và có cả những lần cãi nhau chỉ vì 1 nguyên nhân nào đó tác động (bị gia đình anh em cô chú bác bên chồng nói xấu, chồng tức ,tin lời họ, ko tin vợ, về cãi nhau hạnh hẹo vợ, hoặc như hẹn với người lớn bên vợ để đi công chuyện quan trọng thì chỉ vì đứa em ở nhà ko chịu học bài, ngồi chửi nó, rùi vợ nhắc tới giờ đi thì quay qua cạu cọ, bỏ vợ giữa, ném túi xách vợ giữa đường) , và có cả 1 trận tức nước vỡ bờ, vợ cãi lại chồng, nói hết suy nghĩ trong lòng, và đòi bỏ nhà đi, bị chồng lôi kéo lại, và đè xuống bóp cổ, rùi bạt cho 4 cái bạt tay, chẳng đau gì cả, nhưng đau lòng lắm, như có người cầm dao dí vào tim.


Chồng xưng mày tao với vợ chắc chừng 3,4 cuộc cãi nhau, xưng cô tui chắc chừng 5,6 cuộc cãi nhau và bạt tay vợ 1 lần, chắc hẳn nếu người ngoài nghe sẽ nói đó là 1 cặp vợ chồng ko có học, có thể là cuộc sống qua nghèo khổ, hoặc người vợ quá hỗn láo. Thực sự, cuộc sống khá giả, nhà lầu, xe hơi, sống 1 cuộc sống vương giả, cả 2 vợ chồng đều là học thức, và người chồng có địa vị xã hội.


Sau đêm bị chồng đánh, vợ chỉ muốn nhảy lầu mà chết, chỉ muốn chạy ra khỏi ngôi nhà ấy dù rằng đã 11h đêm, bất chấp, ba chồng và các e chồng đang ngồi ăn khuya. Chồng đã ngăn lại và xin lỗi hết lời. Nhưng rùi mâu thuẩn vẫn cứ mâu thuẫn. rùi cãi nhau vẫn cứ cãi nhau, và mỗi khi nhớ lại, thì chỉ muốn chảy nước mắt, và đau nhói con tim.


Người ta nói rằng, có yêu thì mới có khả năng muốn có con, nhưng giờ đã mang thai, và cũng vì cãi nhau mấy lần, nên thai yếu vô cùng, đã xén mất thai 1 lần nữa và giờ kinh tế lại hoàn toàn phụ thuộc chồng.


Mọi người xung quanh cho rằng mình sung sướng, cho rằng mình thật tốt số, nhưng nào biết, lương tháng 2tr5 thì chỉ là 2tr5 có khi còn ko đủ xài, vì tiền gia đình phải tự chi, biết là chỉ là những thứ cỏn con, xà phòng, bột giặt, hộp quà cho e chồng, hộp sữa cho mẹ chồng, nhưng nào đủ , vợ nào biết đến tài sản của chồng, nào biết đến công việc làm ăn của chồng, nào biết được chồng đang có bao nhiêu căn nhà, bao nhiêu tiền trong ngân hàng. Đến khi khó khăn thì mới bảo hết tiền, mới bảo tiết kiệm lại, chỉ tô bún 20k cũng bắt vợ tiết kiệm, vậy mà gia đình chồng, thì đứa e út ngày xài 100k ko lấy gì là đủ.


Chồng có thể chửi vợ, hạch xách vợ ngay ngoài đường, trước mặt ba mẹ vợ. Mà ko hề nghĩ đến cảm giác của vợ.


Đã dặn lòng, ko được khóc, ko được khóc 1 chút nào vì đang có thai, vì phải làm cho thai thật khỏe, phải để cho con thật khỏe, nhưng sao nước mắt cứ chảy, sao nước mắt cứ rơi mãi.


ko phải chồng hoàn toàn là 1 người xấu, chồng rất có trách nhiệm với gia đình, lo cho cha mẹ, anh chị em, và cả vợ, chẳng để ai thiếu cái gì, có khi còn làm từ thiện, chồng muốn vợ đẹp, nên dù vợ chẳng bao giờ đòi hỏi thứ gì, chồng cũng dẫn vợ đi sắm, vàng bạc, tư trang, hột xoàn, quần áo, nhưng chồng đặt gia đình lên trước, rùi mới tới vợ, chỉ cần để gia đình chồng buồn, thì vợ chẵng còn đường mà nói, nhất là mẹ chồng.


Ức chế cực kỳ, bản thân là con gái 1,xuất thân ko phải nghèo khó, và cũng ko phải ế rùi mới lấy chồng ( chồng và gia đình chồng đòi cưới cơ mà) và cũng ko phải ko có học thức, ko phải nhan sắc xấu. Mà bị chồng đối xử như vậy, như 1 con osin. Bị mọi người coi thường, vì nghĩ mình ăn bám, ko ăn bám sao được, khi lấy chồng vợ đang dở dang chuyện học, đám cưới rùi mới lấy bằng tốt nghiệp, lương mới ra trường làm sao được cao bằng chồng, và hơn thế công việc là vợ tự tìm, ko hề cầu cạnh nhờ chồng giúp.


Định ly dị ko biết bao nhiêu lần, định bỏ đi khỏi căn nhà ko biết bao nhiêu lần, định quay về với ba mẹ ruột ko biết bao nhiêu lần. định tâm sự với mẹ ko biết bao nhiêu lần, nhưng liệu có gì khả quan hơn, ba mẹ 1 đời khổ vì con, giờ còn về làm khổ nữa ư?. Có con rùi, mong mọi việc sẽ khác, mong chồng sẽ thay đổi, Mong chồng biết nghĩ tới con trước, rùi vợ thứ 3, thứ 4, cũng được. Chỉ cầu trời cho chồng thay đổi, vì con ko thể ko có cha. Sẽ ko khóc nữa, sẽ viết hết đển ko bị nặng lòng.


(Sory mod sorry mọi người, vì đang quá buồn, nên đành mở 1 topic, thật lòng xin lỗi)