Mình sinh ra trong 1 gd không trọn vẹn.... ba mẹ ly hôn... từ nhỏ mình là 1 đứa ốm yếu... lớn lên cũng thế.... may mắn mình lấy đc 1 a chồng rất hiểu và thương mình.... gd mình chỉ có 2 chị e gái mình là lớn.. ngược lại với mình... e gái mình là 1 đứa có tính cách mạnh mẽ...xinh đẹp... học giỏi... hơn hẳn mình về mọi mặc.... Nhưng.. số phận thật trớ trêu.. nó lấy phải 1 ng chồng tuy dư giả về mặt vật chất nhưng lại rất thô lỗ... cọc cằn... mất dạy (từng là dân anh chị) ..... chuyện cứ thế trôi đi đến lúc 2 đứa con yêu của mình ra đời.... e gái mình sinh bé gái (nay đã 28m); mình sinh đc 1 bé trai (nay 22m)..... Chuyện bắt đầu...... do thiệt thòi khi e gái mình có 1ng ck như thế... mẹ mình hầu như dành hết tình cảm cho e gái mình.... ngày nó có thai... mình phải chạy đôn chạy đáo ... dằm mưa bắt ck mình đi tìm những món nó thích.... nhưng đến mình.... chẳng ai quan tâm mình thế nào... ngay cả mẹ ruột mình cũng chưa bao giờ hỏi mình thèm gì... muốn ăn gì... mặc dù trong quá trình mang thai mình rất yếu.... mình đã sinh non.... Buồn lắm ạ.... Và r 2 đứa nhỏ lớn lên..... con của e gái thì bà ngoại giữ... con mình thì mình giữ.....có thể mọi ng cho mình là ít kỷ.... nhưng thật sự.... đối với mẹ mình con mình quá đầy đủ tình thương of ba mẹ nên bà chẳng coi con mình là cháu thì phải.... bà hy sinh ở nhà giữ cháu gái.... con mình thì mình phải tự lo..... rồi con bé gái bị rối loạn ngôn ngữ... nên ba mẹ nó quyết định cho nó đi học...1 trường quốc tế... có 1 cô riêng chăm sóc nó.... từ khi đi học...bà cả tuần đi theo sợ bé khóc... bỏ mặt 1 mình mẹ con mình vừa cơm nước... vừa lo cho con.... con mình sốt dường như bà cũng chẳng buồn lo..... đến hnay bà nói với e... bé gái đi học r... thôi bà đi làm.... thật sự rất đau.... ck mình cũng rất buồn khi nghe bà nói nhưng chẳng ý kiến.... thật sự trong mắt bà con mình có phải là cháu k? chẳng lẻ bà k nghĩ đến con mình 1 xíu nào sao ạ..... e buồn... rất buồn nhưng chẳng thể tâm sự với ai.... chỉ bik lên đây nói ra nổi lòng ......