Em có chuyện muốn đc mọi người giúp đỡ, nhuwg chuyện của em rất dài, bt em cũng k muốn nhắc tới vì với em nó chẳng có gì đáng tự hào mà kể cho n g ta nghe.


Chuyện này có lẽ phải kể từ 14 năm trước thì mọi người mới hiểu thật rõ tại sao tâm trạng bây giờ lại uất ức như vậy.


14 năm trước, mẹ em uống thuốc tự tử, lúc đó em 9 tuổi, dưới là em trai 7 tuổi và đứa nhỏ khoảng 18 tháng. Hôm ấy bme em có giận nhau, bố em giận bỏ tới nhà ng quen chơi, em ở nhà………..người tận mắt thấy mẹ uống thuốc và chạy đi kêu cứu là em………… k có chuyện bố em ép mẹ uống như mấy kẻ hàng xóm khốn nạn nói………. Nhà ngoại mẹ em cách nhà em 15km, khi mẹ mất nghe những kẻ k ra gì xúi bẩy định gọi công an khám nghiệm nhưng ông ngoại em k cho. Hồi ấy chon mẹ em xong bao nhiêu vàng trên người mẹ em anh trai mẹ tháo hết bảo khi nào xong xuôi tang sự sẽ trao cho em làm kỉ niệm, nhưng thực tế sau đám tang ổng bán hết rồi giũ luôn, khi tang lễ kẻ xấu vào hôi của nên lam tang mẹ em xong trong nhà em chả còn gì, lúc ấy lại vào đầu năm học mà sách vở, quần áo cho bọn em đi học vẫn chưa có…………… trc còn sống mẹ em đi buôn nên mẹ mất xong chả biết ở đâu lắm ng tới đòi nợ, hỏi thì giấy vây nợ k có, người có nợ mẹ em thì xù luôn k trả….v.v.v lúc ấy trong túi bố em còn vỏn vẹn 4tr, bà ngoại ấy còn chạy vào bảo mẹ em nợ bà 2tr, kiên quyết đòi bằng đc,( sau này gọi hồn mẹ em bảo trả rồi) k kể nổi lúc ấy bố con em khổ ntn………..


Từ khi mẹ em mất, bên ngoại họ coi như k có bố con em nữa, đối xử rất khốn nạn……. Mẹ mất 1 mình bố lo cho 3 chị em em rất đầy đủ, từ cái áo, đôi dép bố đều mua sắm cẩn thận.


Những người bên ngoại em coi như bố con em k tồn tại, nhưng bố em vẫn giữ đạo con với bà, tết nhất đều sắm lễ cho chị em em ra, nhưng họ lơ đi k tiếp. Khi ông ngoại mất thì bố em k ra nữa vì ra k ai tiếp, nhưng năm nào cũng bắt c/e em ra chúc tết, ra giỗ ông……………. Nhưng cả bọn em ra cũng k ai hỏi thăm………


Rồi bố em lấy vợ, trc lúc cưới còn chở “ mẹ” ra chào và xin phép, bà ấy hất nước k tiếp đuổi về………………… mẹ kế của em chăm chỉ, 18 tuổi đi từ quê vào nam đi ở rồi mua đc đất………… tuy ngoại hình k bằng ng khác nhưng nói cho đúng thì mẹ kế em rất tốt, lo cho 3 chị em em đầy đủ, anh em bên mẹ kế cũng đối với em còn hơn con cháu trong nhà. Họ k nhận mẹ nhưng năm nào mẹ cũng sắm lễ cho c/e ra bà vì nói bọn em phải giữ đúng đạo con cháu, khi nào bà chết đi mới k ra nữa………..hồi bé bọn em k chạy xe đc, mẹ kế em chở bọn em ra rồi đứng ngoài đg chờ đưa bọn em về…………………


Những người bên ngoại đó nói chung suốt mười mấy năm nay k nhận bọn em, chưa từng làm điều gì tốt đẹp cho c/e em, nhìn thấy c/e em cũng lơ đi, nếu có nói chuyện thì cũng chỉ nói những lời khó nghe…………..nói chung em k thể kể tg tận, chỉ muốn nói họ rất tệ, em hận tới xương tủy những người ấy…………


Em k muốn kể them nữa, chỉ kể sơ vậy thôi. Khi em đi lấy ck, may mắn thay em gặp đc người ck tốt, gđ giàu có, mọi người bên ck cũng thương yêu em. Như em nói, bên ngoại k nhận em, nhưng khi nghe đồn em sắp lấy ck giàu, họ chạy tới thăm dò xem có thật k, rồi em ăn hỏi, họ chắc chắn em sắp thành “ phượng hoàng” tự nhiên lôi nhau tới nhận họ hàng với em, tức nỗi họ k chạy tới nhà em mà chạy tới nhà ck em, nói là anh em, là bác này, dì nọ của em, bảo bố mẹ ck em kêu em viết thiệp mời họ ăn cưới, em k mời, cũng k nhận. Em cưới xong, chưa đc mấy ngày mà quá trời “ họ hàng” chạy tới nhà ck em nhờ vả, nào là muốn mua xe( bố mẹ ck em bán xe) nhưng mà “ chỗ họ hàng xin mua thiếu……………….” , nào là làm giấy tờ xe hộ( mỗi bộ từ 800-1tr). Rồi em cũng k nhận, em nói với bme ck em rằng em k có quan hệ với họ, cũng nói e k nhận họ……………….


Nhưng họ lại mùng 3 tết chạy vô nhà em, dám nói em k tới chúc tết họ, rồi bảo ck em là bố em giết mẹ em, rồi lại sang bm ck em nói “ nó là cháu tôi, nên từ bé tới giờ tôi biết tính nó, nó chập chạp, nó hư…..v.vv”. nhưng vì trc mặt bm ck nên em mới nhịn hết mức…………


Sau đó họ còn tới mấy lần, nhưng em đều cố nhịn, cũng vì bm ck em k nói gì em, ck em cũng luôn bảo vệ em nên em rất nhịn.


Mấy hôm trc, họ lại tới, …………….. em bây giờ bầu 8 tháng rồi, nhưng họ có hởi thăm gì đâu, lúc họ tới em k ở nhà nên k biết, họ tới nói bm ck em là em gặp họ k chào hỏi, rồi họ bịa chuyện, bảo là em khinh họ, bảo em nói em khinh họ nghèo, em giàu nên k muốn nhận, rồi họ bảo em nói bm ck này nọ……………. Ôi em chết mất………………… lúc nghe cô em ck nói lại em tức tới nỗi k nói nổi, bao nhiêu uất ức hóa thành nc mắt cứ vậy chảy k ngừng. Em vừa ôm bụng, vừa lau nước mắt đi về nhà mình…………….. em khóc vì k biết ts mình lại phải suốt đời mang tiếng là con cháu những kẻ đó. Em buồn quá, uất ức quá k giải thích đc với bm ck nên ốm mấy hôm nay rồi. Em muốn ra chỗ họ 1 lần để nói hết những gì em đang nghĩ, em muốn nói họ vô sỉ, k có tự trọng, em muốn nói cho họ biết em k bao giờ nhận họ,………………….muốn nói rất nhiều…………………., em định đi từ ngay hôm nghe em ck noi lại, nhưng lúc đó em tức quá nên bụng bj đau, ck k cho đi sợ em tức quá k may sảy ra chuyện gì cho con.


Nhưng càng nằm trên giường, em càng nghĩ càng thấy k thể k nói……………..


Em muốn tối nay ck đi làm về sẽ kêu ck đưa em ra nhà họ để nói họ từ giờ đừng tới nhà em làm những chuyện xấu hổ đó…………


Các chị nói em làm vậy là đáng phải k?


( chuyện em kể thế này thực chưa nói hết 1 phần tồi tệ của họ đâu ạh, có thể mọi người thấy họ k đáng như em nghĩ, nhưng nếu có thể em sẽ kể từ từ cho mọi người nhiều chuyện nữa ……………………..)