Đau khổ vì thương ko dc , hận cũng ko xong . Ko nói thì bị coi là vô cảm , mà kể ra thì có ia hiểu cho mình !
Ở riêng rùi mà cứ tới nhà kiếm chuyện làm ức chế . Mệt mỏi quá .
Mình đang nói về MC mình . CHuyện của mình tâm sự trong các top khác nhìu lắm rùi . Nhưng tình hình càng tệ và MC vẫn còn rất thích kiếm chuyện . Kể lại thì quá dài , kể thêm thì nhìu người ko hiểu đâu đuôi . Chán quá .
Tình hình là MC mình phát hiện UT vú 1 tháng nay , cắt 1 bên roài , đang hóa trị . Mình phải làm sao ? Tỏ vẻ cảm thương thì ko dc . Mình có quá tàn nhẫn ko ? Những gì trãi qua với mình như ác mộng . Túm lại là : MC mình đối xử với mình ko phải là ghét CD bình thường như MC khác , ko phải hành tỏi cho bỏ ghét mà là đã từng rất độc ác với mình và với con mình ( cháu nội duy nhất của bà ) .Nhìu lúc mình đã mún giết người ,từng xấu xa với suy nghĩ MC và CC biến mất đi . Nhìu lần tự dằn vặt mình trong các giấc mơ thấy MC và CC gặp quả báo mà mình lại hả hê . Nhưng trong hoàn cảnh MC như thế , hiện tai bà đã bớt cay nghiệt với mẹ con mình , nhưng vẫn cái lối nói chuyện nghe mà mún " oánh " ( xin lỗi đó là cách nói dễ hình dung nhất ) thì mình vẫn còn vô cảm nữa thôi . Mình thật khổ tâm . Họ hàng chồng chỉ biết dc 1 phần nhỏ nhoi , cũng thông cảm khi mình bấu bí sinh con mà MC dửng dưng nhưng ko hề biết dc sâu xa còn gấp 1000 lần , nên họ có vẻ trách mình vô cảm với MC ( dù mình cũng hỏi han , cũng chia sẽ , cũng thăm hỏi nhưng thái độ của mình rất vô cảm , như thăm hỏi 1 người bệnh cảm thông thường). Mẹ mình bảo ", cái gì đáng bỏ mà bỏ dc thì con sướng , bỏ ko dc thì vẫn khổ dài dài " . Mình hiểu chứ , mình nhận thức dc chứ . Nhưng làm ko dc . Làm dc thì hạnh phúc quá . Hix .
Có ai hiểu ko ? Mình nói linh tinh quá , bây giờ là 3g30 sáng , ko ngủ dc , bỏ con 1 mình để lên đây than vãn .