Đến bây giờ tôi vẫn k hiểu sao tôi lấy a ấy?uh thì giờ có nói như thế nào tự mình cũng cho là ngụy biện cho chuyện mà người ta vẫn hay nói đó là :''chán chồng''.nhưng tôi khẳng định là tôi k hề chán chồng.nhưng đúng thực sự tôi k hề yêu chồng.tôi tin vào duyên phận nên đến được với nhau bởi chúng tôi không có 1 tình yêu đúng nghĩa trước hôn nhân vậy nên đến giờ sự mâu thuẫn k nói được thành lời.không còn sự đồng cảm.đến giờ sự lạnh lùng của vk ck tôi đến ngưỡng cửa im lặng .có nghĩa k buồn cãi nhau.nếu có mẫu thuẫn là k nói chuyện,cũng k giận hờn,k cãi vã.k giải thích k hỏi han...tệ,.rất tệ ,nó nhạt nhẽo vô cùng .tôi cũng đã từng ngoài tình trong ý nghĩ,cũng thick 1 người và tôi cũng hiểu tôi được và mất khi mình làm như thế.nên tôi đã gạt ngay ý nghĩ đó đi k để lún sâu vào, tôi vẫn hay nấu những món ck thick ăn,hay giặt tay cho a những cái áo sơ mi đi làm, chuyện vk ck vẫn thi thoảng diễn ra nhưng tôi k hề có cảm xúc đã gần 1 năm nay nụ hôn đối với tôi là k có.(các mẹ có hiểu k làm tình mà k hề có nụ hôn nồng cháy là biết nó ntn rồi đó),có nghĩa tôi vẫn muốn mọi thứ khó khăn này hãy để thời gian trôi qua để mình nhìn lại để vì con mà có cuộc sống tốt hơn,nhưng từ sâu thẳm tôi k hạnh phúc khi mình sống như thế này. đến giờ dùng từ hối hận thì đúng hơi quá nhưng đúng thật ước gì là chưa có cuộc hôn nhân này,
Về bản thân ck tôi ,tôi k biết a ấy nghĩ gì,nhưng nếu tôi đơn phương chán thì k đúng tôi cảm nhận được sự hững hờ từ a,đi đâu làm gì a cũng k chia sẻ,đôi ba lần cãi nhau a nói k chịu đựng được nói ly hôn tôi đều im lặng song mọi thứ lại thôi ,tôi k muốn con mình thiệt thòi .nếu nói a ấy có bồ k ?tôi cũng k biết,thực sự k biết.
Tôi chỉ muốn chia sẻ nói ra cho nhẹ lòng ?có ai như tôi không vậy.?