tham gia diễn đàn đã lâu mà hnay em phải lập nick mới để xin tư vấn của các mẹ. em bức xúc quá
e lập gđ đc gần 3 năm, có 1 bé gái hơn 1 tuổi. chồng em bằng tuổi em, chúng em yêu nhau 3 năm thì cưới. về gđ, bmc e còn trẻ, làm kinh doanh nhỏ nhưng cũng rất bận. gđ e thì bố em đã mất, mẹ ở vậy nuôi 2 chị em em. em gái em hiện tại đi học xa nên mẹ em ở 1 mình. chú thích thêm là bà có lương đủ cho cs của bà.
vợ chồng em từ khi yêu đến khi cưới có rất nhiều sóng gió, bất hòa. chồng em tốt, yêu và thương em nhưng nóng tính, gia trưởng, phong kiến và có cả ích kỷ nữa.lúc nào cũng thấy gđ mình là trên hết. ai đời bây giờ mà thanh niên thời đại mới, học đại học hẳn hoi mà lại có tư tưởng "lấy chồng phải cung phụng, cơm nâng nước rót bố mẹ chồng", làm dâu là phải làm hết mọi việc... e chả nhớ hết, tóm lại là tư tưởng ko chấp nhận đc.
cả e và chồng đều cv chưa ổn định nhưng cũng đủ sống, nuôi con. trước khi sinh bé thì vì cv cộng với chồng đi công trường nên em ở nhờ nhà bà ngoại, chỉ thứ 7 chủ nhật mới về nhà chồng làm nghĩa vụ con dâu. sau khi sinh bé 1 tháng, vì nhà nội bận ko có ai chăm bé nên em phải về nhà ngoại nhờ bà ngoại chăm để đi làm. đến nay con em đã hơn 1 tuổi, từ bấy đến giờ là mẹ em chăm cùng với em(chồng vẫn đi công trường). ông bà nội thời gian đầu còn xuống, sau rồi bảo bận, bảo đưa cháu lên. vậy là từ khi bé 4, 5 tháng em đã đưa cháu về thăm ông bà xoành xoạch, 2 nhà cách nhau hơn 10 cây số thôi ạ. nhưng ông bà ko xuống nên em đưa cháu về. nhiều lúc nghĩ cũng bực mình. ông bà còn trẻ khỏe, làm ăn ầm ầm mà ko đi thăm cháu đc, để cháu còn bé tý thế đã phải tha đi tha về. nhiều lần bé còn bị ốm, bị sốt vì đi lại. nhưng đấy chưa phải là hết ạ
bà ngoại chăm bé, bà có lương của bà, chả phải cho bà cái gì, toàn cấu véo của bà nữa mà bà ko đc coi trọng, e thấy chán cho cái kiếp đàn bà quá. ông bà nội khi thì chê cháu còi(nó ko còi chắc ko phải con cháu ông bà, vì con trai ông bà cũng còi, bà nội cũng còi), khi thì chê ko đi giặt ngay để nhiều quần áo, khi thì chê nhà bẩn sân ngõ nhiều lá, nọ kia...... e đi làm rất bận, nhà mình bà đánh vật với cháu, cơm nước dọn dẹp.... tóm lại em ko phải kể các mẹ cũng hiểu có con nhỏ là như thế nào
chồng thỉnh thoảng về thì nằm khểnh ra ngủ, ko bế con cho vợ đi mua ăn sáng. con bé sáng lại bám mẹ->bà ngoại đạp xe đi mua ăn sang, lần nào cũng vậy... nhiều lần e bực mình để nhịn cả nhà
Đưa cháu về nội thì chồng ko dám để mẹ chồng bế cháu lâu, vì sợ bà mệt. chồng phải sai vợ bế, hoặc vợ mắc làm thì chồng tự bế. nhưng ở dưới bà ngoại, bà bế quanh năm suốt tháng rồi nhưng nếu vợ bận ko bế con đc, chồng vẫn đưa cháu cho bà kể cả trưa, kể cả tối để chồng ngủ. mà mẹ chồng kém mẹ vợ tận 10 tuổi đấy ạ, ai khỏe hơn ai nhỉ...và ai phải bế cháu nhiều hơn???? tóm lại là ko có lòng thương xót đối với mẹ vợ
e làm đủ em và con tiêu, ko dư giả, ko mua cho mẹ đc cái gì, nghĩ mà chua xót. vậy mà vẫn đầy đủ nghĩa vụ với mẹ chồng. mua cho bà sữa, thuốc bổ.... có lần hết tiền nhưng vẫn phải mua cho bà nội hộp sữa anlene hơn 200k, thương mẹ mình quá mua cho bà chục gói sữa đậu nành hơn 30k, nghĩ mà thấy nản.
nguyên nhân cũng cả vì em, nhưng nếu ko như thế thì ko đủ tiền. e hoàn toàn độc lập kinh tế với bmc, nhưng phải mua thứ nọ, thứ kia thì ông bà mới vui. thâm tâm em cũng muốn mua, cũng muốn làm ông bà vui, thương mình hơn, quý mình hơn. nhưng ko làm đc như thế cho mẹ em nên em thấy rất buồn. mà cố làm như thế cho mẹ thì e lại ko đủ sống, lại cũng phải bấu víu mẹ. thôi mẹ đành chịu thiệt. nhưng cái chính nhất là chồng em ko thấy điều ấy, luôn cho là sự tất lẽ dĩ ngẫu
Điều làm em bức xúc nhất là chồng em luôn cho rằng để em và bé ở dưới nhà ngoại là tạo điều kiện cho em, sướng thân em và tốt cho bà ngoại. chồng em cho rằng bà nội phải hy sinh để bà ngoại đc ở với cháu, hy sinh để con dâu đc thoải mái. có ai như thế ko hở các mẹ? chăm trẻ con có phải là ko vất vả đâu. ko biết ơn lại còn như sự ban ơn ấy
hôm qua em đã đưa con về nhà nội. kiểu này em ko chịu đc. em khổ cũng ko ko sao, bé khổ chút cũng thế. em ko thể làm mẹ em khổ mãi đc. e cứ về trên ấy, quý thì quý, chả quý thì đừng. để xem chăm 1 đứa bé là như thế nào mà nói đơn giản thế. trên đường đi vc đã nói về chuyện này.sáng nay chồng em xuống lấy đồ cho con với lấy xe máy(bà ngoại có việc nên mình em về với bà), chồng dắt xe ra, nổ máy ầm ầm ở sân rồi biến luôn. dù biết mẹ vợ ngoài sau nhà với mấy ông thợ nữa. ko thèm chào, ko thèm hỏi. các mẹ bảo có chấp nhận đc ko? mà vc có cãi cọ gì to cho cam. kể cả cãi cọ to, ai cho anh ta cái quyền đấy. sao mà ăn học đến đại học mà có thể cư xử như thế. em về nhà chồng đến uống cốc nước trắng cũng phải rót cho mẹ chồng trc rồi mới uống. đi đâu về tìm bằng đc bố chồng rồi mẹ chồng để thưa gửi. thế mà đối với mẹ vợ con rể cư xử như thế đấy
đây là lần đầu tiên chồng ko chào mẹ vợ, nhưng thái độ vớ vẩn thì xuất hiện khá lâu rồi. tại em ko dẹp đc nên đc đà lấn tới. tại mẹ em hiền nữa, luôn quý và chiều con rể với tâm lý sợ con mình khổ. bà lúc nào cũng nhẫn nhịn. mà bà có phụ thuộc gì đâu
em nản quá các mẹ ạ. cứ nghĩ đến là máu xông lên óc, cả ngày nay chẳng làm gì đc. nghĩ thương mẹ, thương mình rồi thương cả con mình nữa. phận đàn bà sao mà bạc thế. e đã quyết định về nội ở, làm đúng nghĩa vụ để giải phóng cho bà ngoại, để bà nghỉ ngơi. nhưng với chồng, e ko biết phải làm thế nào. chồng em rất thương con, sống có trách nhiệm, ... nói chung ưu điểm cũng nhiều, nhưng riêng cái cách anh đối xử với mẹ em em ko thể chấp nhận nổi.
phải làm sao với chồng đây các mẹ? mối quan hệ này có cải tạo đc ko ạ? trường hợp xấu thì em đủ sức nuôi con 1 mình. e đang nghĩ cứ lên nội sống, phớt chồng luôn đi có đc ko ạ