có phải là em quá ích kỉ không khi thấy chồng hiếu thảo với mẹ?
E viết bài này, nếu như em có sai, các chị đừng ném đá em. Em còn trẻ, mới làm dâu tính ra hơn 1 năm và 2 cái tết ở gia đình chồng thôi ạ.
Vợ chồng em lấy nhau, có đứa con gái hơn 1 tuổi. Em làm ở Nghệ An, cách nhà bố mẹ đẻ 65km. Khi em trở lại làm việc, bà nội theo cháu vào trông con cho em (nhà chồng ở Thanh Hóa, cách nhà em 120km, cách nơi em làm việc gần 200km). Bà trông cũng được hơn 1 năm, chồng em sau khi nghỉ việc ở HN thì bố mẹ em xin cho 1 công việc làm việc gần nhà bố mẹ, nên chỉ có em và mẹ chồng và con em ở với nhau.
Thời điểm cháu cai sữa là trước tết AL 1 tuần, kế hoạch của bố mẹ chồng là gửi cháu cho ông bà, vợ chồng em tập trung vào công việc. Bố mẹ em thì không muốn, vì muốn em và con gần nhau, con xa mẹ, rồi cai sữa, sức để kháng yếu, hay ốm đau (Mà đúng như vậy, sau khi cai sữa, con em hay ốm hơn), rồi cuối tuần em nghỉ, phóng xe về thăm con. Bản thân em thì thấy nhà bố mẹ đẻ kinh doanh, mẹ thì bận rộn, bố thì ko trông được, để cháu cho ông bà ngoại, sợ ông bà cực, rồi lại lo "cháu bà nội, tội bà ngoại". Mà đưa con cho ông bà nội, 1 tháng e về thăm con nhiều lắm chỉ 1 lần, nghỉ thì được 2 ngày, xe đi lại đã gần 1 ngày rồi, mà ko lâu ko về thăm con, lại ko mua cho con hộp sữa, bộ quàn áo, trong khi lương Hợp đồng chỉ đủ nuôi mồm.
Nhưng sau cùng, mẹ chồng em phải ra Thái Nguyên (mẹ em là người TN) chăm mẹ đẻ, vì bà có dấu hiệu yếu rồi. Nên con em phải gửi cho ông bà ngoại, vì có lên nơi em làm việc thì cũng ko có ai trông, mà em thì lương thấp, chỉ đủ thuê nhà và ăn uống, ko thuê người trông được, chồng thì mới đi làm, lương cũng chưa ổn định.
Tuần vừa rồi, bà nội bị tai nạn, chồng em tức tốc lên xe trong đêm để ra xem tình hình bà ntn. Lúc về nhà, ck cũng chỉ báo 1 câu: mẹ bị tai nạn, rồi xếp đồ để đi. E hỏi tại nạn ntn thì ck k nói, gắt lên bảo em xếp đồ để anh đi
Lúc đầu, chồng đòi đi xe máy từ Nghệ An ra Thái Nguyên (300km) trong đêm, em và bố mẹ ko cho, anh tức tối đập cổng sầm sầm rồi ra đường tìm ô tô. E chạy ra thì thấy anh lên ô tô rồi.
E phải gọi điện hỏi tình hình cậu mợ trong đó, thấy cậu mợ bảo bà cũng ổn rồi, chỉ xây xát, tụ máu não, tiêm để tan máu tụ trong não, ko fải mổ.
Sáng ra, ck báo ra đến nơi rồi. E hỏi gì mà nhanh thế, vì từ lúc ck đi đến lúc ck gọi, chỉ có 7 tiếng đồng hồ. Ck gắt lên, bảo em: Sao ko hỏi mẹ bị làm sao? hỏi những câu vớ vẩn? bla bla
E ngạc nhiên lắm, vì em hỏi cậu mợ rồi, biết tình hình rồi, mà bố ck cũng nói lại tình hình cho em rồi, em hỏi ck làm gì nữa. Nhưng chưa kịp nói, ck tắt máy luôn.
Sáng hôm đó, e cũng fải phóng xe lên nơi làm việc.
Vì em làm việc cho cơ quan nhà nước, hiện công việc đang bận rộn, em ko xin nghỉ được. Sang tuần sau, sếp mới cho nghỉ 3 hôm, cộng thêm 2 hôm Thứ 7, Cn thì em đc nghỉ 5 hôm để ra TN thăm bà
Từ hôm tai nạn đến nay, cũng được 4 hôm rồi, 1 mình chồng em lo cho bà, nhà cậu mợ cách bệnh viện xa (30km) nên cũng chỉ đảo qua chứ ko chăm được, bố chồng thì cũng chỉ ghé được 2 hôm rồi tất tả về Thanh hóa, vì nhà cửa ko ai trông, còn công việc trong xóm làng của ông nữa. Còn đứa em gái thì gđ ko cho biết, để nó học hành.
Cũng nói thêm, trong gia đình chồng, thì chồng và bố chồng ko hợp nhau, nói được 1-2 câu là cãi nhau. Từ nhỏ đén lớn, chồng hay nói chuyện và tâm sự với mẹ hơn, đi học ĐH thì mẹ cũng dấu bố gửi thêm tiền cho chồng tiêu... Dù sao thì con trai vẫn hợp với mẹ hơn, con gái hợp với bố hơn.
Từ lúc chăm mẹ, em với ck dường như xa cách hơn. Ngoài việc chăm mẹ, ck như ko quan tâm 1 việc gì nữa.
Hôm em lên cơ quan, ck ko hỏi đc 1 câu
Như e đi đường như nào (năm nay là năm hạn của em). Không dặn dò câu nào. Hay đến nơi cũng ko hỏi là em lên chưa? Không hỏi rằng con như thế nào, mặc dù từ hôm ck đi, hôm sau con ốm, sốt nhẹ, ho.
E gọi điện hỏi câu nào thì trả lời câu nấy. Hỏi mẹ ăn được chưa, thì bảo rồi. Hỏi mẹ nói chuyện được ko, bảo mẹ mệt... Chứ ko hề chủ động nói chuyện với em, tình hình mẹ như nào, tình hình ng gây tại nạn ra sao....
Tự dưng em buồn lắm
E cảm giác là em ích kỉ lắm. Em nhớ tới 1 câu mà em từng đọc: Chồng hiếu thảo thì vợ khổ