Xin chào các chị các mẹ của wtt! Mình đang ở trong một tình thế khổ tâm quá mà ko sao thoát ra đc. Nghĩ đi nghĩ lại có lúc mình thấy mình hoàn toàn đúng, nhưng khi cái tôi và sự ích kỉ chìm xuống thì mình lại tự hỏi liệu có phải mình đang sai và quá quắt với mẹ hay ko?! Mẹ là mẹ chồng mng nhé! Mình với mẹ đã từng nc rất thân, hiểu nhau, mẹ con tình cảm..nhưng sao mọi ch lại ngày càng rơi vào bế tắc thế này.:(. Mình ngột ngạt vô cùng ..mong các mẹ các chị thông thái sẽ đọc kĩ câu ch của mình để chỉ ra cho mình thấy đúng sai ra sao, va mình phải làm j đe cs đc tốt đẹp hơn...
Mình năm nay 23 tuổi, lấy chog đc 1 năm và con cũng gần đc ngần ấy tháng. Minh sống giữa Thủ Đô (khu vực sầm uất nhất nữa) , nhà mình có cửa hàng mặt đường phố lớn, đang học Đai Học năm cuối thì nghỉ lấy chog sinh con, dang dở mất mấy môn dự định khi nào con lớn sẽ lên trường trả nợ để lấy bằng ĐH. Nói qua 1 chút về mình trog tg học sinh sinh viên mình là cô gái năng động, xin tự nhân là có khả năng kinh doanh, tự tin..vì mỗi tháng mình có thể nghĩ đủ thứ để ra vài triệu - chục triệu / tháng..đủ cho mình tự ăn, tiêu, mua sắm đồ đạc mình thích, nói chug mình cảm thấy ở tuổi mình ( 16-21,22 tuổi) mà tập tành kinh doanh buôn bán đc như vậy cũng có chút tự hào. Mình cũng có chút ngoại hình, đã từng thi miss vài cuộc thi teen teen. Bản thân cảm thấy mình cũng là cô gái may mắn nên cũng đc nhìu ng tốt, có điều kiện cao theo đuổi. Về tính tình thì mọi ng nhận xét là hoà đồng vui vẻ, thật thà, tuy nhiên bản thân mình thấy mình cũng có n~ lúc khá ghê gớm :D ( vd chơi với bạn, cô bạn chơi xấu mình dù xin lỗi mình nghỉ chơi luôn ..). Uhm, có vẻ cái tôi cũng cao nữa, mình nhận thức rõ điều này nên ở hoàn cảnh nào khi tức giận lên mình lại tự nhủ mình có tính ích kỉ hơn người nên phải suy xét kĩ...
Bắt đầu vào ĐH năm nhất thì mình quen và tìm hiểu chồng mình. Anh là ng đàn ông có thể nói là khá hoàn hảo. A cao to, đẹp trai, tính tình thì vô cùng tốt bụng, được cả làng cả huyện nhà a yêu quý, cũng 1 phần vì dòng họ nhà a hùng mạnh có tiếng nói ở quê. A rất chiều vợ, yêu con. Chịu khó làm ăn nhưng dường như chưa hợp thời nên a đầu tư làm rất nh thứ mà chưa thành công, cũng tiêu tốn của nhà vài tỉ, 1-2 mảnh đất hixhix. Ngoài ra a còn tính xấu là tiêu hoang, cầm tiền tiêu rất nhiều, thảo tính, ai vay cho ngay, ai xin cũng cho, nói chung là làm ăn đc bn ăn tiêu hết sạch. Trước khi lấy mình 1 năm ko hiểu a làm ăn ntnao thấy a mua oto xịn. Mình xin chia sẻ thật sự, đúng là mình rất yêu a, nhưng mình cũng là ng thực tế, thời điểm mình quyết định chọn a, để lấy a thì mình cũng thấy ngoài việc a là 1 ng đàn ông tốt, hoà hợp với mình rất nhiều điểm ( từ cách sống quan điểm sống, nhìn nhận vấn đề..sở thích ăn uống,...nói chug hợp nhau mọi khoản) , thì a cũng là ng có kinh tế, nhà cửa đàng hoàng, có phương tiện đi lại, mình ko lo chuyện đường xá xa xôi..vv.. ( quê a cách HN 50km). Bởi mình đã chưng kiến quá nhiều cảnh nhà con cái nheo nhóc ko có tiên nuôi con, hay lấy chồng quê xong cứ lích kích xe khách, xe máy mình rất sợ cảnh đó hxhx, mình ko muốn đụng chạm đến các bạn khác ở hoàn cảnh đó, nhưng đúng là cs của mình từ bé đã ko như vậy, và mình cũng ko chấp nhận như vậy...mong mng nhìn vào hoàn cảnh của mình để đánh giá.
Khi mới cưới mình có bầu thì vcm ở thuê bên HN, mọi ch rất ổn, mình có 2 cửa hàng quần áo, làm ra tiền ổn định, lúc đó chồng đang thất nghiệp do đầu tư đất cát, sắt thép thua lỗ từ đợt trước ( mua xe oto xong là a cũng ko làm ra tiên nữa ). Mình trả toàn bộ tiền thuê nhà, sinh hoạt ăn tiêu 2vc, sắm đồ baby, biếu tết nhất trung thu 2 bên GĐ, bố mẹ, ông bà..đầy đủ. Dù có bầu khá mệt nhưng mình vui vì cuộc sống hoàn hảo, vốn là ng năng động cứ đc kinh doanh là mình hạnh phúc. Sau đó mình sinh em bé, lúc này đúng như mọi ng nói, ko hiểu sao đẻ con ra (dù ko muốn nói thế ) mình như bị mất lộc, làm ăn kém, cửa hàng văngs khách, mình đóng cửa 1..rồi 2 cửa hàng trong sự buồn bã vô cùng. Vì thật sự có em bé, mình ko đi Quảng Châu lấy hàng đc,..rồi ko ai thay thế đc..sập tiệm là đương nhiên ;((. Lúc này a động viên mình về quê, mẹ a cũng cứ gọi về để bà đc gân con cháu, ko muốn để cháu ở nhà thuê chật chội ô nhiễm. Và mọi ch bắt đầu từ đây..:((
Ngày mình nhượng CH đc vài trăm triệu định bụng về quê a làm ăn j đó, thì a nói thật đang nợ ngta từ trc, mình ko ngần ngại đưa a toan bộ vốn liếng để trả nợ. Chỉ giữ lại 2-30trieu chăm con, nghĩ ở quê cũng ko tiêu tốn j. Ai ngờ con mình đau ốm liên miên, 2vc cùng ko làm j mà chỉ còn vài chục triệu nên hết rất nhanh. Đúng la mình đã quá chủ quan, quá tin 1 tg nữa a sẽ làm j đó để nuôi mẹ con mình. Vc mình ở nhà với mẹ chồng nhưng ko có tiền đưa bà, mình lạ nước lạ cái ko quen ai, ko biết đường con bé mình ko làm chủ đc cs nữa, ko kiếm ra tiền mình khổ sở vô cùng. Bà thì nhắc khéo 1 lần 2 lần về ch vcm cứ ở vậy bà nuôi, nhưng mình ko làm j đc vì lúc này mình biết xoay sở ra sao. Trước mình có thể online vài tiếng là kiếm đc 500-1 triệu ngay, nhưng giờ ở đây xa xôi có phải phố xá HN nhà mình đâu, điều kiện hoàn cảnh khác vô cùng. Chồng mình thì vẽ các loại viễn cảnh tươi sáng rằng về đây a làm cái này cái kia, nhưng cuối cùng có làm j đâu, nhà a ko cho vốn nữa, mẹ a còn kể là a bán mấy mảnh đất của nhà đi làm ăn ko thấy hồi âm.>.< thật ra mình biết là a làm bất động sản nhưng đúng lúc ngân hàng siết chặt tin dụng j đó nên a mất hết, kịp siết nợ người ta cái oto là may. Cũng từ đây mẹ chồng mình soi mói các kiểu, thấy mình chỉ ở nhà bế con, cứ giục đưa con đây mẹ chăm con làm j đi, nhưng thật sự làm j bây giờ?? Khi vốn hết, bằng ĐH chưa có, lại ở nơi ko quen ai, đất khách quê ng, mình như biến thành ng khác vậy mng ah! Vô dụng, già nua, chậm chạp... Giá trị bản thân ko còn, lời nói ko ai nghe.. Mẹ chồng chỉ tiếp xúc với mình từ ngày mình đầu bù tóc rối về quê sinh con, chăm con, nên trong đầu bà lúc nào mình cũng là lười biếng, chỉ ngủ ( con thức đêm mệt nen ngày mình phải ngủ ), chỉ ăn ( con chỉ bú mẹ nên lúc nào mình cũng phải tìm đồ ăn - đâu sẵn như HN), ko biết làm j, kém cỏi, bất tài vô học..:(.
Dạo gân đây mâu thuẫn của mình và mẹ càng nhiều hơn khi bà thấy mình vẫn có tiền thỉnh thoảng mua cái này cái nọ ( toàn tiền mẹ mình cho cháu, hay mình bán cái xe máy cũ để bên Hn từ lâu có tiền thì mua cái xe đạp điện để đi ), vậy mà bà khó chịu, bóng gió là có tiền ko đưa..vv..mình ức lắm vì sao bà ko hỏi con trai bà, a ấy đàn ông đó, cũng thỉnh thoảng làm vụ j ra tiền đó nhưng ăn tiêu hết, a ấy phải là ng lo cho vợ con, lo đưa tiền sinh hoạt cho bà chứ ko fai mình. Đưa mình về đây ở đẩy mình vào cảnh này, mình khổ tâm vô cùng. Mới đây cứ thấy mình với a sang HN thăm nhà ngoại la bà khó chịu, nói cái xe đấy là tiền nó bán đất của tao mà mua, chúng mày chỉ biết ngồi lên mà lượn vi vu. Con nhà ngta kìa, muốn về quê phải tự địu con mà đi xe máy, tự ôm con mà ra chợ buôn bán..trời..mình đâu phải như vậy. Thật nực cười. Rất nh lân mẹ nói kháy mình, ko ở ntnay đc đâu, ko làm j 2 mẹ con cứ ôm nhau chơi thế..mình hỏi lại là : "anh ấy cũng chơi đó mẹ, sao mẹ ko nói anh ấy, con còn con nhỏ sao làm đc j, rồi lần trước con vừa thử đi làm gần nhà, đưa mẹ trông cháu tắm cho cháu đc 1 tuần thì viêm phổi nằm viện nửa tháng luôn đấy thôi" Thì mẹ kiểu tức ko làm j đc mình. Mẹ chồng đoảng đâu chăm đc con mình, mà mình cũng ko muốn làm j nữa, minh chẳng thiết làm j ở cái nơi "khỉ ho cò gáy " này :( mình như bị mất hết năng lượng, mất hết bản lĩnh thời con gái của mình rồi..
Hôm nọ mẹ lại tiếp tục bài ca, nhưng giọng đã chuyển sang rất gay gắt, keu mình là mày là cái j đài các tiểu thư mà 1 bước lên oto, chồng đưa rước đi đâu thì đi. Ca cẩm.. Ý là tao còn chưa đc nó đưa đi đâu, rồi nó đi việc thì đc còn đi chơi thì thôi đi ít thôi, đi đâu tự đi xe bus, xe khách.. Mình ko nhịn đc nữa đã nói rằng, nếu con ko thấy a ấy là ng vững chải lo đc cho con và con con, rồi nhà a xa nhà con như vậy mà ko có phương tiện j thì thật sự chắc con ko lấy a ý mẹ ah. Bà có vẻ tức giận mình lắm gào lên " ko lấy thì mày bỏ, mày là cái j" .. Mình buồn qa, có phải mình nói vậy là hỗn ko. Mình sai rồi phải ko mng? Mẹ chồng mình có lúc tưởng rất hiền, nhưng hình như lại ghê ngầm.. Bố chồng mình vì tính đoảng và ghê gớm của mẹ đã đi lấy bà hai, chị dâu mình bỏ a chồng mình cũng nói với mng do bất đồng quá nh với mẹ chồng. ( thời điểm đó mình ở bên HN) Thật ra mình cảm nhận bà ko xấu, nhưng cách bà nói làm ngta tổn thương và chán ghét bà. Cách nói tưởng ý nhị nhưng thâm độc, chua cay, giày xéo vào lòng ng khác. Bố chồng mình ngày mình về làm dâu đã dặn đi dặn lại mình 1 câu là đừng chấp n~ câu nói khó nghe của mẹ, mẹ ko biết ăn nói đâu.
Giờ vợ chồng mình vẫn ì ra cho bà nuôi, chắc bà chán lắm rồi mới trở nên như vậy.:(. Mình có nói với chồng, a vẫn có khoản này khoản kia, nhất là có tiền đổ xăng đi suốt thì cũng nên đưa mẹ ít $ đi chợ, còn ko vcm ăn riêng. Chồng mình ko đồng ý ăn riêng, quạc lại mình là em cung thỉnh thoag có tiền sao ko đưa mẹ. Thật sự nhé, đưa mẹ xong mẹ mua toan đồ chán ngắt cho ăn.:(. Mà sao mình phải đưa, con trai bà giỏi đàn ông muốn thì đưa bà. Thà có tiền cứ giữ dùng j thì dùng cho nhanh. Một điều nữa là bỉm, sữa đồ dùng quần áo cho con 100% mình lo từ lúc đẻ đến giờ ah.
Dài quá rồi, tâm trạng lung tung nên e viết hơi lủng củng dài dòng mong mng đọc và chia sẻ với e.:( e bế tắc quá chán nản.. Giờ e phải làm j ah???