Mình và chồng mình yêu nhau được hơn 1 năm thì cưới, lúc yêu cả 2 đều công ăn việc làm ổn định cả, ck thì mới thi đỗ công chức còn mình thì làm công chức đc 2 năm rồi, những tưởng với tính cách có bao nhiêu sống bấy nhiều, rồi yêu đương cũng k đòi hỏi quà cáp j của mình thì sau này sẽ k khó khăn lắm khi về sống cùng nhau. Nhg quả thật càng sống mình càng thấy như lún sâu vào bãi lầy k sao thoát ra đc. Thời gian có bầu mình cũng khóc suốt, rồi nghĩ k biết bao lần muốn ly hôn, xong lại thôi. Mình lan man quá, h đi thẳng vào vấn đề, mong đc sự góp ý của các mẹ, mình thật sự rất stress, thậm chí khéo trầm cảm rồi cũng nên.


Mình lấy chồng thì bố chồng mất đc gần 8 năm rồi, nên ở cùng mẹ chồng. Những tưởng bà sẽ chia sẻ đc vs mình vì đều là phụ nữ nhg ngc lại, bà chiều con trai bà hết mức, thậm chí có nh cái vô lý, sai hẳn mà bà vẫn coi là đúng. Trong nhà mình thì chồng mình là ng ghê gớm nhất, lúc yêu thì thấy hoạt bát, nhanh nhẹn. Nhg chuyện nhà thì rất lười, tất nhiên những chuyện như sửa ống nước hay thay bóng đèn trong nhà thì thanh niên hiện đại ít ng biết nhg trong nhà chỉ có chồng mình là đàn ông mà lại k làm đc và thậm chí nghĩ đó là chuyện bt thì ban đầu mình rất sốc. Mẹ chồng thì cũng tự làm hoặc tự đi nhờ ng khác chứ k bao h thúc giục con là phải xem cách làm để lần sau làm,hic.. Nhg quan trọng nhất h k phải là những việc vặt ý mà là chuyện tài chính của nhà em. Lúc mới lấy nhau, chồng E bảo lương 2 vc đều công chức nên lương ai ng nấy tiêu, hàng tháng mỗi ng bỏ ra 1 tr là 2tr đưa cho bà tiền sinh hoạt. mình thấy cũng hợp lý vì chồng mình mà đưa lương cho mình thì tiêu = gì. Sau này có con, con mình đc 2 t rưỡi rồi, thì chồng mình lo khoản 2tr đưa bà còn mình nuôi con, thi thoảng lắm mới nhờ chồng mua hộ bịch bỉm, hộp sữa. Chuyện đi nghỉ mát hoặc Tết thì chồng 2/3, vợ 1/3 khoản tiền. Rồi từ Tết đến h, chồng mình hàng tháng đưa mình 3 tr (trong đó 2tr đưa bà, 1tr là để nuôi con và lo các chuyện ma chay hiếu hỷ giỗ chạp của gia đình). Mình ngồi tính sơ ra thì 1tr đã k đủ mua 4 hộp sữa 900g cho con 1 tháng rồi. Thì chồng bảo còn tiền vợ bỏ ra nữa, với cả nếu có khoản j thiếu thì bảo chồng. Mình nghe cũng xuôi tai. và nghĩ vợ chồng vs nhau tính toán làm j. Xong cũng đc 4 tháng rồi, đến tháng vừa rồi, chồng mình đưa mình 2,2 tr. Bảo trừ 800k tiền bịch bỉm và hộp sữa htrc mua cho con hộ vợ. Mình cầm tiền mà choáng, k nghĩ ng đấy là chồng mình. Xong chồng hỏi mình thấy tính thế đã đúng chưa? Mình bảo anh tính chi ly thế thì làm sao sai đc. Rồi chồng bảo, E tiêu cái gì E phải ghi ra chứ k biết chi tiêu thế này (mặc dù tháng nào mình cũng dành hết lương để nuôi con, con mình chẳng thiếu thốn thứ j, mình còn cho con uống nước yến đợt bị ốm nữa,có mỗi tháng rồi, thấy chồng bảo có tiền nên cứ nhờ mua xem thế nào thì cuối cùng bị tính toán thế, haiz...) thế là mình tức quá nói luôn, mình bảo hàng tháng a đưa e có 1tr để dành cho việc nuôi con và các việc khác, mà E tính cho A luôn là chưa đủ tiền sữa cho con thì anh biết số tiền còn lại e bù vào là bao nhiêu và là tiền của ai rồi, có tháng nào e ngửa tay xin thêm tiền của A chưa, cũng có tháng nào thấy a khoe có tiền này tiền nọ mà e bắt đưa thêm tiền chưa, e luôn tự xoay sở = tiền của e, A còn muốn ghi tn nữa, ghi ra thì a đưa cho e thêm à. Chồng mình bảo k đưa thêm nhg phải ghi ra thì mới chứng tỏ là biết chi tiêu. Rồi bảo mình muốn ở với a thì e phải làm đc thế. Khổ! mình là đứa toàn nhịn mồm để nuôi con, cái quần cái áo khéo nửa năm mới mua đc 1 thứ mới, hết h đi làm là về nhà, k đi chơi, đám bạn còn kêu chán vì phải đến cả năm mới gặp nhau 1 lần. Mình chẳng hiểu tn nữa. Ng mình yêu đây sao? Bố của con mình đây sao? và chuyện này luôn là tiêu điểm để chồng mình nghĩ mình k quán xuyến đc việc nhà, k đảm đang. Mình hy sinh, xin về gần nhà để tiện chăm con, đỡ cho bà nội thì bị coi là cv mình nhàn, bt, cần là nghỉ ở nhà trông con đc, còn cv chồng mình thì k thể nghỉ đc (chồng mình và mẹ chồng nghĩ thế). Việc cho con ăn, uống sữa, tắm đương nhiên là việc của mình, chồng k giúp, chồng chỉ chơi vs con thôi (con từ bé đến h chỉ mình ngủ và trông con ban đêm cả lúc bt cũng như lúc ốm, chỉ 2 mẹ con ôm nhau thôi, sáng mình vẫn dậy đi làm bt và chuyện này cũng đc coi là bt ở nhà này). Mình thấy mình đã quá sai lầm, ngay từ đầu khi mới về nhà chồng, đã không nói rõ chuyện tài chính vs chồng. nhg dần dần rồi mình thấy đây là tính cách của chồng mình rồi, ghê gớm, gia trưởng, đến mẹ chồng mình còn k dám nói chồng mình thì mình biết làm sao. Mình cũng chán chẳng muốn tâm sự j với mẹ chồng vì thấy vô nghĩa lắm nên toàn lủi thủi 1 mình thôi. Giờ chồng mình lại tiếp tục bài ca chuyện k đảm đang, k quán xuyến vs mình thế này, mình stress quá. Chẳng muốn nghĩ j nữa, mình đã luôn nhìn con ngủ và khóc trong đêm rồi tự nhủ hãy cố sống vì con, h ly hôn thì con là thiệt thòi nhất. Nhg tối qua, lúc thấy bố nó to tiếng vs mình, nó tự nhiên nói bố ra ngoài đi, đuổi bố đi, chỉ có 2 mẹ con mình thôi, để con ngủ, mà mình k cầm đc nước mắt. THương con, giận mình, hận mình vì đã k suy nghĩ kỹ để đến nước này, có phải là quá muộn? :(