E là Kiến trúc sư, năm nay 28 tuổi, e lấy chồng năm 25 tuổi. Chồng e năm nay 36 tuổi, làm chánh văn phòng của 1 công ty xây dựng thuộc nhà nước. E sinh ra trong nam nhưng ba mẹ gốc bắc nên cũng được nuôi dưỡng ko khác gì người bắc. Ông xã e ng bắc, vô nam làm việc. VC e chưa có con. Kể từ lúc lấy chồng đến giờ thì thời gian ngủ riêng và giận dỗi của vợ chồng e bằng 1 nửa thời gian cưới nhau. E rất mệt mỏi vì điều đó. Em là 1 người khá nóng tính, quyết đoán, khi e nói thì e sẽ làm nhưng e cũng là người vợ biết quan tâm và chăm sóc ck, e thĩ nấu ăn và làm nội trợ, cũng ko fải ng ham chơi hay đàn đúm. Còn ông xã e thì nhiều khi nói cho có rồi thôi, có khi quên mất là mình đã nói. Và mâu thuẫn của vc e là ở đây. Từ bực bội, e thất vọng và đôi khi mất hẳn niềm tin vào ông xã của mình. Lúc a lấy e thì a vẫn tay trắng và còn kèm thêm 1 khoản nợ hơn 100tr. Em ko quan trọng chuyện tiền bạc nên vẫn đồng ý cưới và cùng a trả hết số nợ mà ko trách móc a câu nào. E chỉ hy vọng ox e sẽ thay đổi khi có gđ và cùng e xây dựng cs cho tốt. Ox e từng có thời gian có rất nhiều tiền trong tay ( lúc đó chưa quen e) nên a tiêu xài khá hoang và sang. Cưới nhau về a vẫn giữ tính đó dù lúc này ko còn kinh tế như trước. Em sinh ra trong gđ có điều kiện nhưng e cũng chưa bao giờ tiêu xài như ox e, nên e rất khó chịu vì điều đó. E nói thì a cứ nói này nói kia rằng e coi trọng đồng tiền. Nhưng thật sự cái nào cần chi tiêu cho gđ thì e cũng đã lo rất chu toàn. Bao giờ e cũng biếu bên ck nhiều hơn bên vợ, nếu ko nói là e toàn fải lấy của ba mẹ ruột về nhà. VC e mua nhà thì hầu như là tiền bên nhà e cho cũng như cho vay. Nhà ck ko giúp đỡ được gì. Rồi a có cái tính nói mà ko làm, cứ hứa cho có, nói cho sướng miệg hay nói cách khác là nổ xog rồi để đó. Trong khi e tiêu xài mua sắm gì cũng fải suy nghĩ trước sau thì a cứ tiêu fa vô tội vạ, mà cái gì a dùng cũng fải sang, đắt tiền. E thương ck nên cũng toàn mua đồ tốt cho ck, nhưng hình như a ấy nghĩ đó là điều hiển nhiên. Cứ hết tiền thì a lấy tiền trong ví e tiêu chứ cũng ko quan tâm tiền đó để làm gì. A làm gì fụ cho e thì a cũng ngồi kể lể công lao, đến mức nhìu khi e ngĩ thà để e làm 1 mình còn hơn. Mỗi lần nói a chia sẻ fụ júp e cái j, a cũng fải kì kèo trước sau hoặc ra điều kiện này nọ. Đặc biệt là a chỉ thích chơi 1 mình. Đi ăn sáng uống cf cùng vợ, a cũng fải đi xuống uống trước 1 lần rồi mới tiếp tục về đi cùng vợ. Mỗi lần e nói a chở e đi đâu đó hay đi cùng e dự tiệc này nọ, a đều fải thoái thác từ chối đến khi e cáu lên a mới miễn cưỡng đi cùng. Nhưng nếu là bạn bè a rủ thì đêm a cũng sẽ chạy đi.Nhiều lần e ốm đau, a sẵn sàng cho e ăn mì gói. Thậm chí khi e mổ mắt, a đi công tác cũng ko 1 lần hỏi thăm e xem e thế nào cho tới ngày về. Nói chung a rất vô tâm với vợ, nhưng chỉ cần e thiếu quan tâm a 1 chút thì a sẽ trách cứ e ngay tức khắc. Nói chung, trong cảm nhận của e, ox e thích được nhận sự quan tâm hơn là biết quan tâm đến người khác, việc a bỏ rơi e hay quên mất là có vợ vì những cuộc vui bên ngoài có thể gọi là thường xuyên đến mức bây giờ e lãnh cảm với chính ck mình. E bây giờ mất hẳn cảm xúc với ck e. Quan tâm thì vẫn quan tâm, nhưng ko còn là tình cảm như trước, mà chỉ là ngĩa vụ fải làm. Trải qua 3 năm hôn nhân thì hơn 1 năm nay e cứ fải đắn đo suy ngĩ về việc ly hôn. Vc e cũng đã có nhiều cuộc nc thẳn thắn, a hứa sửa chữa nhưng được vài hôm thì đâu lại vào đó. Mà quan trọng nhất là tính a ko bao giờ chịu nhận mình sai, kỉu gì a cũng fải đổ lỗi cho ng khác. Còn nhiều chuyện mâu thuẫn mà e ko thể kể hết ở đây được. Cứ như vậy kéo dài thì e chết mất. E sống độc lập về mọi thứ nhưng e lại hay bị fụ thuộc về tình cảm.


Mong các mẹ cho e lời khuyên!