Thực ra thì cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có 2 chỉ nhưng em muốn hỏi ý kiến mọi người. Em kể hơi dài dòng, có gì nếu cảm thấy không liên quan mong cả nhà bỏ qua.
Vợ chồng em cưới nhau được hơn 4 năm - cuối năm 2007 (ở riêng, bố mẹ hai bên góp tiền mua cho một căn hộ chung cư tư nhân)
Lúc mới cưới nhau em mới thi vào biên chế, lương thử việc 800K, hết 6 tháng lương 1,2tr. Tổng các khoản là 1,4tr.
Chồng em làm văn phòng lương 3tr, đưa cho em 2tr,. All in là 3,4tr cho mọi sinh hoạt của em, của hai vợ chồng (ăn tối, điện nước, gạo mắm muối, v.v).
Chưa hết thời gian thử việc em đã mang bầu, số tiền 2,8tr vài tháng sau là 3,4tr lại kham thêm một bà bầu (khám thai, sữa, bồi bổ, để dành để đẻ). Nói thật thời đó em đi nhặt từng cục xôi mà HS không thèm ăn quà chiều vứt lại trên bục hành lang (em dạy môn phụ nên phòng khuất) cho đỡ đói vì cũng chỉ lo được ăn ngày 3 bữa cùng sữa bầu thôi. Thèm uống dừa mà đi qua hàng dừa chỉ dám nhìn không dám mua. Đến khi em bị động thai nằm nhà mới được chồng mua cho 3 quả thì đẻ (30 tuần). Đến lúc đẻ vì đẻ non, đẻ khó, lại cấp cứu nên khá tốn kém, lúc đó chồng em phải vay tiền, sau đó mọi người đến thăm cho tiền thì lại góp lại trả nợ.
Sau khi bé nhà em được 1,5 tuổi (khoảng tháng 9/2010) đi trẻ tư học phí 2tr/tháng. Chồng em bảo mức lương 3 triệu không thể sống được nên chuyển sang làm nhân viên bán ô tô. Lúc này lương em cũng khá hơn, được all in 3 triệu. Chồng em đi bán ô tô, hàng tháng đưa về cho em thay vì 2 triệu như trước thì là 3 triệu. Nhiều lúc em cũng thắc mắc. Làm kinh doanh thì nếu bán được xe thì phải có hoa hồng (vì trước khi vào biên chế em cũng đã từng làm ở các công ty tư nhân) chứ nhưng chồng em giải thích là ở đó không như những nơi kinh doanh khác. Bán xe và làm đủ công 30 ngày / tháng để đảm bảo lương cơ bản (3 triệu thôi), anh đã đưa cho em toàn bộ lương của anh rồi còn gì, khoảng làm ngoài anh giữ để chi tiêu, quan hệ vì giới ô tô chi tiêu nhiều lắm.
Nói thật chồng em nói thì em tin, nhưng nhiều lúc chồng em cũng để lộ cho em như: hôm trước chơi bài thua mười mấy triệu, hôm trước đi ăn hết mấy triệu (vợ chồng em mỗi lần cãi nhau là chồng em đi chơi, hoặc không cãi nhau thì cũng gặp gỡ anh em trong nghề, khách hàng, liên hoan, họp lớp, bạn thân từ xa về v.v..), hôm trước đi uống cà phê hết mấy trăm nghìn. Tết năm 2010 đưa về cho em 5 triệu để tiêu tết, biếu bố mẹ hai bên còn dặn là tiêu vừa thôi để ra tết còn có cái mà tiêu, nhưng đến khi ra tết khoảng 1 tháng tự dưng lộ ra cho em là tết vừa rồi về quê (quê chồng em ở HD về trong 2 ngày 2 đêm) tiêu hết 40 triệu, rồi thỉnh thoảng đên về vài chục triệu đến trăm triệu em hỏi thì nói là tiền anh đầu tư nơi này nơi kia để làm gì thì cũng cho gia đình này thôi, sau này em sẽ biết còn nói bây giờ thì đàn bà con gái biết gì, nói ra lại còn xui xẻo. Đợt hè vừa rồi công ty chồng em cho đi Cát Bà, một đêm bài mất mấy triệu trong khi vẫn nói với em là tháng này là tháng Ngâu không bán được xe nên không có tiền. Đợt này thỉnh thoảng lại thấy nói đánh lô. Em hỏi thì nói anh chơi vui ấy mà, em lo lắng làm gì. Nói thật, em nghe em buồn lắm. Em cảm giác như chồng em chỉ nhỏ giọt cho em đủ tiền chi tiêu trong tháng (không dư đồng nào), còn lại chồng em thoài mái tự do. Em có nhắc nhở phải tiết kiệm phòng khi con ốm con đau thì chồng em bảo: Em yên tâm, xoay tiền dễ mà, giờ anh đi vay dễ lắm.:(
Nói thật ra thì chồng em không phải là không quan tâm tới vợ như em cảm giác anh ấy làm ra 10 thì vợ con chỉ hưởng 3. Từ khi chồng em đi làm ô tô thì cũng dẫn em đi ăn này nọ, mua cho em vài áo 3,4 trăm nghìn. Khoảng từ tháng 3,4 năm 2011 thì đưa về cho em một tháng được 4 triệu. Em cũng chi tiêu thoải mái hơn, có thể dám quyết định mua cái áo, cái vái 1,2 trăm nghìn. Lúc vỡ kế hoạch có thể dám thích ăn gì thì mua, bồi bổ sau hút. Con em vì sinh thiếu tháng nên chế độ ăn uống cũng phải khắt khe hơn và thời gian này cũng thoải mái hơn. Đợt bố em vào viện cấp cứu vì tai biến, chồng em đưa cho chị gái em 5 triệu để lo. Khi chị em trả thì chồng em lại đưa cho em. Đợt này em đang đi học lên và chồng em cũng giúp đỡ việc đón conVà em cũng dành dụm được 2 chỉ vàng (em mua hồi vàng hơn 30) và chồng em có cho em được 2 trăm đô.
Đợt vừa rồi chồng em muốn đổi xe, muốn mua xe nouvo. Chồng em có bảo em đưa chồng vay 2 trăm đô để góp tiền mua xe vì anh không có đủ tiền, vay của công ty thêm nữa.
Đợt này vì tình hình thị trường nên xe cộ có vẻ ế ẩm nên không bán được xe, cả xe của salon lẫn xe ngoài hay làm thêm (đăng ký, đăng kiểm). Nên tháng trước nữa đưa về cho em 3 triệu. Tháng vừa rồi muốn trả bớt tiền cho công ty nên lương của chồng em trả cho công ty. Chi tiêu chỉ trong lương của em. Tháng này công ty bảo làm 15 ngày thôi, lương xuống còn 1,8tr. Chồng em không có tiền, em cảm tưởng như anh ấy quen tiêu xài như hồi có tiền rồi nên giờ không có tiền thì khó chịu lắm. Em không muốn nói nhiều vì em nói nếu ngày xưa anh đừng phung phí thế. Đưa về cho vợ cầm thì có phải giờ có tiền mà tiêu cho những ngày này không. Thì chồng em lại có vẻ khó chịu nói: Em không hiểu anh, anh chi tiêu cũng tính toán lắm. Nhưng ai ngờ được lúc khó khăn thế này. Em cũng không muốn nói vì cũng không muốn vợ chồng cái nhau.
Nói thật với mức lương 4 triệu của em thì không thể ăn uống như ngày xưa (chồng 4tr, em 4tr là 8tr cho chi tiêu cá nhân của em, con, ăn uống của cả nhà). Giờ chồng em cứ bảo em đưa cho anh ấy 2 chỉ vàng tết sẽ trả, giờ nói là chỉ cần bán 1 chỉ thôi, tết anh trả cho gấp đôi.
Nhưng em nói thật, đó là món tiền dành dụm duy nhất của cả nhà em (tính ra thị trường bây giờ cũng chưa được 9 triệu). Thực ra em cũng không hiểu chồng em cần tiền làm gì??? Nếu chỉ là để chi tiêu vì anh ấy quen tiêu xài như ngày xưa thì em không thể đưa được. Nhưng nếu em không đưa thì anh ấy sẽ nói không đồng cam cộng khổ, có tiền cứ giữ rịt mà chồng đã bảo tết chồng trả gấp đôi rồi. Hôm qua nói em nếu vay được 2 triệu thì không phải bán vàng. Em đã lấy quỹ lớp (vì em làm thủ quỹ ứng trước rồi hôm sau tạm ứng lương)
Em phân vân quá. Nên nhất quyết không bán hay cứ bán đưa cho chồng.