Lời của người post:



Trước khi post bài này với tiêu đề: Chuyện dành cho những ai đã làm vợ làm chồng của tác giả Việt Hùng đăng trên chuyên đề Sức khỏe gia đình 63/2008. Xin có vài lời và xin phép tác giả được post bài ngày trên diễn đàn WTT như một lời tâm sự, chia sẽ: vì một một cuộc sống tươi đẹp giản dị xuất phát từ những trái tim biết yêu thương và chia sẻ. Câu chuyện này như bao câu chuyện khác, không mới, không cũ. Nhưng là cái hàng ngày mà chúng ta đang sống. Cái đơn giản nhưng chẳng bao giờ đơn giản. Giá trị cuộc sống nằm trong chí giá trị cuộc sống nếu bạn hiểu và biết cảm nhận về nó… trong chính bạn, tôi và bất kỳ ai…!!!



Đàn ông chúng tôi là vậy… Mỗi người sẽ có một cách làm riêng của mình, dù thô dáp, mộc mạc đến mấy chúng tôi cũng là con người, cũng biết yêu thương, biết vị tha và biết những cảm nhận, biết rung động,….của cuộc sống xung quanh. Xong cái đàn ông trong mỗi người đàn ông lại có cách riêng của mình. Phụ nữ cũng vậy mà thôi. Vậy nên, trước khi đánh đổi điều gì là phụ nữ hãy đặt địa vị vào đàn ông để hiểu những giá trị đích thực nằm sâu và tiềm ẩn trong mỗi người đàn ông mà các bạn đã, đang yêu và sống với nhau. Đọc xong, bài viết của tác giả trên cái cảm giác như mình vừa trải qua các giai đọan đó lại cuộn về trong tôi. Sâu sắc, khắc khỏai, khoan khoái… ồ ạt về. Và bạn biết đấy, tôi nhấc máy gọi cho vợ mình, đơn giản chẳng có cái gì đơn giản hơn vì 5 năm lấy nhau (7/1 là kỷ niềm ngày cước của chúng tôi) và 13 năm yêu nhau. Đơn giản không,…?? Rất đơn giản nếu bạn biết cái giản đơn đến với bạn trong tình yêu, trong hôn nhân và trong cuộc sống hàng ngày.



Câu chuyện của người kể:



Người ta ví tình yêu như là thơ, hôn nhân là văn xuôi, thậm chí là kịch; để thấy được sự khác nhau rất lớn giữa hai giai đoạn yêu đương và hôn nhân. Trong bước quá độ dó đã có những hụt hẫng nhất định gây nên ít nhiều khủng hoảng.


Rằng tôi cũng không nằm ngòai quy luật ấy. cũng có thể do sự vô tâm và suy nghĩ đơn giản của cánh đàn ông chúng tôi. Có thể ở đâu đó, nơi công sở hay trên thế giới ảo của Internet, chúng tôi những người lịch thiệp và lãng mạn. Nhưng ngoài đời, đôi khi không hẳn như vậy, hình như thô ráp và cục mịch hơn rất nhiều. Tôi cũng có thể chúc tụng, xướng họa thơ văn với một ai đó trên mạng chưa hề gặp mặt, nhưng lại khó nói những lời tương tự ở nhà. Đó không phải là sự khác nhau về thái độ tình cảm hay là việc đi tìm những cảm giác mới. Mà đó là hai các ứng xử và biểu hiện khác nhau khi đứng trước những đối tượng khác nhau (không phải là ngụy biện).


Rằng: đàn ông chúng tôi cũng có những lúc khó nói, cũng có những cách thể hiện kín đáo của riêng mình. Sự khác nhau đó, không chỉ giữa đàn ông và phụ nữ mà nó còn diễn ra giữa một chàng trai và một người đàn ông có gia đình.


Tôi muốn kể cho những ai đã là vợ chồng một câu chuyện giản dị này:


Chồng chị là một kỹ sư giởi, chi yêu anh vì sự vững chãi, chin chắn, chị yêu cái cảm giác ấm áp mỗi khi tự đầu vào vai anh. Và họ đã đi đến hôn nhân sau 3 năm tìm hiểu.


Nhưng sau 2 năm làm vợ, chị bỗng thấy mệt mỏi với những cảm giác mình phải trải qua khi chúng sống với anh. Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự thay đổi trong chị.


Làm một phụ nữ nhạy cảm và rất dễ bị tổn thương trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảng khắc lãng mạn, giống như một cô bé thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại thiếu sự nhạy cảm và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng. Đó là mấu chốt làm nên sự chán nản đang dần lớn trong tầm hồn chị.


Chuyện gì đến phải đến, chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thê chung sống với anh thêm một giây phút nào nữa. Bất ngờ đến mức anh chỉ có thể nói đợc 2 chữ “Tại sao” ? và khi nghe câu trả lời: “Em cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này” thì anh không nói gì thêm nữa.


Suốt đêm đó, anh cố gắng tìm cho ra một lý do và càng không hiểu, anh càng không thể cất lời hỏi chị “tại sao” lần thứ 2. Sự im lặng của anh càng làm cho cảm giác thất vọng trong chị tăng lên. Đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả lúc gặp tình huống kho khăn như lúc này. Vậy, chị còn gì nữa để để mà hy vọng ở anh.


Nhưng rồi cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em ?”. Ai đó đã nói: “Rất khó khăn để thay đổi bản chất một con người – Giang sơn dễ đổi, bản chất khó dời”, và chị nghĩ rẳng chị không thể thay đổi được cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh chị chậm rãi trả lời: “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục được em, em sẽ thay đổi ý định. Nếu em nói, em muốn 1 bông hoa ở phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng, khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lòng không?”. Anh ngần ngừ đáp: “…Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi của em…”. Những hi vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.


Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh giấy với dòng chữ ngoệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly nước, trên chiếc bàn ăn gần cửa…


“Em yêu…


Anh sẽ không thể hài bông hoa đó cho em, những hay cho anh giải thích những lý do mà anh không thể”. Ngay những dòng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị tiếp tục đọc.


“ … Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm cho em đẽ sử dụng nhất, và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phù hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa cửa, nên anh luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sang chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi di lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố lớn xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình đề chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần gần đề tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵng sang xoa bụng cho em để em dịu cơn đau.


Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc chứng trầm cảm, vì thế, anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy sẽ có hại cho đôi mắt của em, nên anh phải để dành đôi mắt của mình khi chúng ta về già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mịc và bãi cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em…Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng có ai đó yêu em hơn anh đã yêu em… nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chế…!!!


Nước mắt chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh: “ ..Bây giờ, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món em thích…”


Chị lao đến cửa và mở tung nó ra trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, bây giờ chị chắc rằng không có ai yêu chị như anh đã yêu chị và chị quyết định quên đi bông hoa ở bên kia vách núi…


Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và những huyễn hoặc xa xôi. Chúng tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thể không còn mới, nhưng chắc chắn nó sẽ không hề vô ích, bởi chúng tôi tin, vẫn còn đâu đó, rất nhiều những ai đó phải giật mình. Hạnh phúc vốn dĩ giản dị nhưng cũng rất đỗi mong manh, nó cần sự vun đắp bởi những trái tim biết thương yêu nhau thực lòng.