Cho đến hôm nay thì em không thể cứ âm thầm chịu đựng một mình được nữa. Em phải nói, phải kể, phải tâm sự nếu không chắc khoảng một thời gian nữa em sẽ bị tự kỷ mất.
Nhưng kể với ai? Với người thân ư? Giờ anh em đã nhất giả kiến phận hết rồi, bố mẹ thì không có điều kiện giúp đỡ. Kể với bạn bè ư? Không thể được vì thực sự rất xấu hổ. Chỉ còn một cách là lên đây kể với các mẹ (vì em biết webtretho là nơi thực sự an toàn, em có thể xin được những lời tư vấn tốt, hợp lý). Em là thành viên của webtretho lâu rồi, nhưng vì những chuyện em sắp kể ở đây nên em lập một nick mới để tâm sự. Mong các mẹ bớt chút thời gian đọc những dòng tâm sự của em và cho em lời khuyên tốt cho tình trạng hiện tại của gia đình em.
Em đã lập gia đình và có hai cháu, chồng hơn em 10 tuổi. Chúng em ở riêng không ở cùng với gia đình nhà chồng. Trong gia đình em chồng là người chủ lực về kinh tế, mọi khoản chi phí trong gia đình (ăn uống, học hành, chi tiêu hàng ngày, xây nhà cửa…..đều do chồng làm ra) vì em mới đi làm (lại làm Nhà nước) nên lương em rất thấp tháng nào cũng chỉ có 1,5tr, năm 2011 mới được lên đến 2tr.
Chồng em rất ky bo (thật là đau lòng khi phải nói ra điều này). Tiền kiếm về chồng thường để ở két chung của gia đình. Em đi chợ hàng ngày chồng chỉ cho lấy đúng số tiền mà ngày đó cần tiêu (ví dụ hôm nay chỉ đi chợ mua thức ăn thì được cầm 100k, nếu phải mua thêm sữa cho con thì cầm 400k). Chồng bảo tính em hay đoảng nên không được để nhiều (tầm 1tr) trong ví, tiêu bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Tối chồng đi làm về thường tra hỏi xem hôm nay tiêu gì, mua gì, hết bao nhiêu tiền nên em thường phải nhớ những khoản chi tiêu để còn báo cáo với chồng. Có những hôm khoảng mấy ngày chồng không hỏi đến, rồi hỏi luôn của mấy ngày quên thì em đến là đau hết cả cái đầu để còn nhớ. Có thời gian em còn ghi hết ra một quyển sổ với nội dung: Lấy bao nhiêu tiền, mua những gì hết bao nhiêu tiền… Trong khi chồng tiêu gì, hết bao nhiêu thì chả bao giờ nói với em.
Trung bình một ngày nhà em tiêu khoảng 100-150k, hôm nào phải mua dầu ăn, xà phòng, sữa, bỉm cho con thì nhiều hơn. Gia đình có bà giúp việc, hai đứa con (đứa lớn đi học đến chiều mới về) nên vẫn phải ăn đầy đủ 2 bữa trưa, tối, sáng con vẫn phải ăn sáng…
Chồng không cho em mua quần áo (lúc nào cũng chỉ bảo mua lấy 1,2 bộ mặc vài năm) bản thân chồng cũng thế áo khoác chỉ mua 1 cái rồi mặc mấy năm đến khi hỏng thì bỏ. Các con thì cũng k cho mua quần áo, đồ chơi (chồng bảo mặc thừa quần áo, đồ chơi của các anh chị em họ là được rồi). Có thời gian em thích uống café hoà tan (ngày nào cũng uống 1 gói nhỏ) chồng bắt bỏ k cho uống vì sợ tốn tiền mua café. Nhưng đến khi chồng thích uống thì nhà cứ hết café là chồng lại đi mua hay sai em mua về pha cho chồng uống.