dear các chị,


em lấy chồng chỉ mới dc 9 tháng, mà chúng em lại ko ở cùng nhau, vì chồng em ng HN, em lại sống trong HCM. trc khi cưới, chúng em đã thỏa thuận từ từ để em sắp xếp công việc rồi chuyển ra. chúng em cưới gấp như vậy vì bố chồng em ung thư giai đoạn cuối. lo bố đi lúc nào ko hay nên quyết định cưới. cưới xong thì em lại vào Nam sống, thỉnh thoảng 2 vợ chồng có đi qua lại thăm nhau. chúng em còn trẻ, nên tính tình cũng rất ẩm ương. em nói trc là chồng em lúc yêu rất yêu em, yêu rất nhiều, em thì ít lắm, nhưng từ khi làm vợ em càng yêu anh ấy hơn. vì ở xa, nên chúng em thường xuyên cãi nhau vì những chuyện rất vớ vẩn, chẳng đâu ra đâu, và thời gian đầu chồng em luôn là ng xin lỗi trước. tính em vốn ko thik nói yêu, chỉ giấu trong lòng, đôi khi biết mình sai cũng ko chịu nói xin lỗi mà cứ im im đi thôi. sau tết âm lịch, nhà em xảy ra chuyện buồn, làm em cũng chán, thế là em hay cáu với chồng em, lúc đầu anh ấy còn giỗ, sau đó thì anh ấy cứ im, ít gọi đt hản, ít nc hẳn. nhưng em vẫn nhận thấy chồng em vẫn rất yêu em. đếnho7m6 8/3 em ra HN thăm anh ấy, anh ấy còn nói: vợ gầy quá, thương vợ quá, chồng làm vợ buồn nhiều rồi, chồng xin lỗi" em hạnh phúc lắm. sau đó em lại phải vào Nam, đến 20/3 chúng em cãi nhau vì 1 chiếc váy. chồng em ko thik ăn mặc hở, trc khi lấy chồng em rát hay mặc hở, nhưng khi anh ấy ko tik, em đã sửa dần, tuy nhiên chồng em cứ hay nhắc đi nhắc lại, đến khi em khoe mua đồ mới là lại nghĩ đò hở. em bực, em cáu, em bảo ko tin tưởng nhau thế à, thế là cãi nhau ầm ĩ. đến 1/4 em xin nghỉ việc để ra Bắc chăm bố chồng vì bố càng ngay càng yếu. từ 20/3-1/4 chúng em ko hề gọi đt cho nhau, ko nc gì cả. em ra lúc đấu anh vẫn rất vui, em có ghen vơi 1 ng thì anh nói em ko biết là anh chỉ yêu mình em thôi sao? em vui lắm. nhưng chồng cứ hay thờ ơ, em buồn vì nghĩ mãi em mới ra mà chồng cứ thế, thế là em lại giỗi, rồi anh nói anh mệt mỏi. em nói chuyện với bố mẹ anh ấy, thế là anh ấy bảo: bây h ko còn cảm giác yêu thương thì làm sao yêu dc nữa. ngày 18/4 anh ấy nói: anh muốn li dị. sau khi bố mất 49 ngày thì ra tòa. em bàng hoàng, sửng sốt, ko hiểu chuyện gì. em hỏi, anh bảo anh chán em lắm rồi, anh ko còn chút tình càm nào với em nữa. em năn nỉ anh cho em cơ hội để em sửa đổi, em biết tính hay giận của em làm anh ấy mệt. nhưng anh bảo anh cho em quá nhiều rồi, bây h nhìn em là anh chán, anh mất tự do, anh thấy như đi tù, anh muốn thoát khỏi em. ng như em, anh chỉ cần nói anh có con khác, là em bỏ anh ngay. nhưng anh là ng có học, anh vẫn tôn trọng em, nên anh sẽ ko làm vậy. anh van xin em giải thoát cho anh, trong hòa bình." em ko hiểu chuyện gì xảy ra, em hỏi cách đây mấy ngày anh vẫn yêu em mà, anh bảo anh nói thế vì ko mún bố mẹ anh buồn thôi. em hỏi hồi 8/3 em ra anh vẫn yêu em mà, anh nói đó là do trách nhiệm thôi, h anh ko quan tâm trách nhiệm hay gì nữa cả, anh muốn tự do. bố mẹ em, bố mẹ anh ấy nói chuyện, năn nỉ anh ấy cho em cơ hội, thì anh nhất quyết ko, anh bảo đây là cuộc đời anh, anh yêu ai, anh muốn tự chọn lựa. em buồn lắm, từ hôm đó đến nay vẫn thế. sáng nay 27/4 em có gọi đt cho 1 chị ( chị này trc kia là ng yêu cũ, nay em thấy liên lạc với nhau hơi nhiều mà rất lén lút) nên em mới gọi để hỏi rõ, em nói rât nhẹ nhàng, lịch sự ( em thề) 2 chị em nói chuyện củnga1t6 thoải mái. chị ấy cũng khuyên em cố gắng. nhưng ko hiểu sao chồng em bit dc em gọi cho chị ấy, anh ấy điên lên, anh bảo em làm mất mặt anh ấy, mất 1 ng bạn, anh quan trọng nhất sĩ diện mà em lại làm mất nó, anh thấy chúng ta càng ko hiểu nhau, anh càng quyết tâm li dị em, anh thấy quyết địnhc ủa mình thật đúng đắn. em ko biết nói gì hơn, bây h anh ấy xem em như ng vô hình, anh bảo có khóc thì chui vào góc kín mà khóc, để ai nghe thấy lại giải thích mệt mỏi lắm, nhìn em khóc thật đáng ghét, chẳng còn chút động lòng như xưa nữa.


em bế tắc rồi, sao tình cảm vợ chồng phai tàn nhanh đến thế, mà có phải do em hư hỏng, trắc nết, lung tung, hay mất dạy gì đâu, chỉ là những cãi nhau rất nhỏ, vậy mà bây h anh ấy tuyệt tình như vậy.


em ở nhà anh ấy, mà cứ như ng thừa, anh ấy ko nói chuyện, ko nhìn, ko gì hết. bố mẹ anh ấy nói vào, anh bảo sau khi bố mất mà còn nói nữa nah bỏ nhà ra riêng, sống mà như đi tù, thà chết còn hơn.


sao anh ấy ghét em đến thế.


còn cách nào cứu vãn ko các chị ơi,


mẹ chồng em nói: đợi khi bố mất xong, nó bình tĩnh, biết đâu nó nghĩ lại, h bố đang thế này, ai cũng rối


em ko biết em còn hi vọng ko nữa


cứu em với