vợ chồng em yêu nhau đ hơn 3 năm,mới cưới và hiện em đang đang mai thai vào tuần thứ 9.Vì mang thai lần đầu nên có nhiều áp lực và bị cơn ốm nghén hành hạ nên em rất mệt mỏi.Mẹ đẻ em đề nghị em nên về nhà để bà tiện chăm sóc ( cách nhà 500km)


lúc đầu chồng em ko muốn có con vì nói mới cưới,cần cuộc sống riêng tư của 2 người,và vì chồng e thấy 2 đứa còn trẻ còn nhiều thời gian (em sn 86 còn chồng e sn 87) nhưng vì bên gia đình cứ thúc dục vì sợ em ko đẻ đc(em làm việc trong môi trường hóa chất độc hại và da bị dị ứng nên đã phải nghỉ làm).Em cũng cảm thấy cơ thể ko đc ổn,vì dùng thuốc tránh thai nhiều nên bị viêm và bác sĩ đã nói khó có thể mang thai.EM cũng sợ nên bàn với chồng là ko uống thuốc nữa,cứ để tự nhiên,sau một thời gian né tránh chuyện chăn gối,cuốii cùng anh cũng miễn cưỡng đồng ý.Từ lúc biết tin em mang thai chồng em đã rất sốc nhưng chưa tỏ thái độ gì,chỉ thấy anh luôn né tránh tới chuyện con cái.Rồi khi em về nhà mẹ đẻ,(cũng đã hỏi anh rất nhiều lần là anh có đồng ý ko)anh bắt đầu bị stress,ko chịu ăn uống,dù ko biết nấu cơm nhưng nhiều bạn bè làm cùng ngỏ lời mời anh về ăn anh cũng ko chịu,quán quen đã đăng ký cơm tháng anh cũng ko ăn,anh nói nếu ko có cơm nhà thì ko ăn.Được mấy hôm thì anh ốm và ko đi làm nữa,.Mỗi lần gọi điện mà em nhắc tới ốm nghén mệt mỏi thì anh nói " tại em tự chuốc lấy"


anh kêu than buồn dù em an ủi rất nhiều,dần dần thành trách mắng em và luôn miệng nói ko cần con,vì nó mà anh ra nông nỗi thế này,có vợ như không,rằng em đem con bỏ chợ,bắt anh thuê nhà mới đc mấy tháng thì bỏ đi mặc anh với căn nhà trống.giờ bệnh đã khỏi nhưng anh vẫn ko chịu đi làm,chồng em làm ăn theo sản phẩm nên ko đi làm coi như ko có lương,em biết anh buồn nên cũng ko dám trách móc gì.Em nói nếu anh không đi làm thì về đây với em mấy hôm,cho qua 3 tháng đầu rồi 2 vợ chồng lại về nhà,em đỡ buồn mà anh ăn uống cũng đc đoàng hoàng hơn.mẹ em cũng đồng ý nhưng anh không chịu,anh nói ko phải thích anh đi thì anh phải đi,thích anh về thì anh phả về và đòi em về nhà,em nói đường xa anh lên đón thì em mới dám đi chứ em ko dám đi một mình.anh ko chịu và ko chấp nhận lý do vì em đang mang thai.


dù em đã nói hết nước hết cái mà anh vẫn dửng dưng ko hỏi thăm con một lời và luôn nói những câu mà em nghĩ nếu bé nghe đc sẽ rất đau lòng.Em rất khổ tâm và khóc rất nhiều,chưa kể ốm nghén làm em ko ăn ko ngủ đc,tuần trước đi khám bác sĩ nói soi trong bụng em có một cái khối kì lạ,chưa biết là bọc nước hay u,tuy em bé rất khỏe mạnh nhưng cần phải theo dõi.em rất sợ và báo cho anh biết,nhưng có vẻ anh lo cho em nhiều hơn là lo em bé bị gì,sau hôm đó cũng ko hỏi thêm gì nữa.EM buồn lắm vì ko có chồng động viên trong khi mang thai lại luôn luôn trong trạng thái stress và tủi thân vô cùng .Em biết chồng em rất yêu em và chỉ ác mồm thôi nhưng ko ngờ anh lại thay đổi đế như thế,chỉ trong vỏn vẹn 10tuần mà anh trở nên vô trách nhiệm và nhẫn tâm với những người thân yêu của mình như vậy,em ko thể hiểu nổi vì sao và ko biết phải làm thế nào


mong cách anh chị em cho em lời khuyên