Tốt nghiệp đại học ở tuổi 22, tôi kết hôn sớm nhất lớp. Giờ đã được 4 năm. Chúng bạn ai cũng nói tôi thật có phúc. Chồng tuyệt vời, tâm lý,biết quan tâm thu vén gia đình. Bố mẹ thì bảo: "thôi, lấy sớm chút cũng được, dù gia đình nó không khá giả nhưng tính tình thế là thích rồi." Tôi cũng cảm thấy mình may mắn, hạnh phúc khi tìm được người chồng như vậy. Giờ tôi đã có 2 đứa con, gia đình không giàu có nhưng cũng gọi là tạm ổn. Nhưng tôi cảm thấy lo sợ vô cùng!!!
Tôi không thể kiềm chế mỗi lúc vợ chồng bắt đầu tranh luận hay có tín hiệu cáu giận. Tôi tự hỏi liệu có phải chăng là do áp lực vì mối quan hệ giữa tôi và em chồng không tốt???? Hay vì lòng tự ti: tôi không hề tự tin trước chồng. Tôi lúc nào cũng lo sợ vì tôi nấu ăn không ngon, không khéo léo trong cư xử, đặc biệt hay cáu gắt. Mỗi lần cáu gắt tôi thực sự hối hận và không muốn lần sau tái diễn. Nhưng quả thật, tôi không biết làm cách nào để khống chế những cơn giận dữ. Đã nhiều lần tôi bảo: "em xin anh, tính nết em hay cáu, những lúc đó anh đừng nói điều gì thêm" Nhưng cũng chẳng được bao lâu. Bởi anh giải thích: "không thể được, phải sửa,phải nhận ra lỗi mà bỏ tính đó đi"/ Tháng trước là tròn 2 tháng tôi sinh con. Mệt mỏi, buồn bực tôi kêu ca rằng: "Anh đi làm nhiều quá em cũng không thích, tiền chẳng để làm gì. Ngày nào cũng từ sáng đến 7h tối chưa kể đi công tác." anh bảo: có mỗi việc ở nhà trông con mà cũng kêu ca, giỏi đi mà kiếm tiền, để đây trông cho, đừng có thách. Không nuôi được thì đừng có nuôi." Như mũi kim chọc vào cơn tức tôi quát lên: anh cút đi. "Choang....! anh ném vỡ tan cái cốc và nói "Vừa phải thôi, *** ai mà chịu được" Theo anh đó là tôi cậy rằng anh đang ở trong ngôi nhà anh xây trên phần đất bố mẹ tôi cho. Anh cảm thấy nhục nhã vì tôi nói thế có nghĩa tôi đuổi anh, khinh anh, coi anh là ở rể. Tôi có khóc có giải thích thì anh cũng không thể nào chấp nhận. Tôi như người điên!!!!
Rồi đến tháng này, tôi và anh cãi nhau vì việc thật sự đơn giản. Ngày mùng 8-3 anh mua một bó hoa tặng 1 chị để có việc nhờ cậy. Nhưng hôm đó chi đó lại đi cùng một người bạn và anh cầm bó hoa về. Anh không nói gì. Tôi cứ ngỡ là dành cho tôi. Tôi vui vì bao nhiêu năm yêu rồi lấy nhau tôi và anh đều thoải mái rằng quà và hoa không thực sự quan trọng trong những ngày lễ tết, cốt là bình thường quan tâm đến nhau. Đến hôm nay tôi mới biết nguồn gốc của bó hoa đó thì tôi bảo: "bao năm nay em không yêu cầu gì trong ngày lễ tết, nhưng em muốn anh nói thật" Anh bảo: "anh cầm về có nói gì đâu, còn nếu anh không cầm bó hoa đó về thì anh cũng sẽ mua bó khác." Tôi chán trường với cách giải thích cùn cối đó. Chẳng muốn cãi nhau, tôi đi lên nhà. Anh lại theo chân tôi để nói rằng tôi vô lý, buồn cười và giải thích có bó hoa đó thì anh còn mua thêm làm gì, còn nếu không có thì anh mua.
Một lần nữa tôi không kiềm chế được cơn tức giận. Liên tiếp tôi đập quạt nan xuống dưới đất gần chỗ con tôi nằm. Và thế là anh ném bình sữa rồi văng tục.
Tôi thực sự chẳng thiết sống, chẳng dám nghĩ đến cuộc sống gia đình của mình.
Tôi biết rằng lấy tôi anh chẳng được sướng như những người đàn ông khác, tôi không là một người mẹ tốt, ai sống với tôi cũng cảm thấy khó chịu. Tôi như không có lối thoát. Tôi muốn thoát ra khỏi và sống 1mình. Nhưng giờ tôi đã có 2 đứa con. Sao tôi làm được và hơn thế nữa tôi biết mình quá yêu anh ấy!!!!
Tôi xin những ai đã kiên nhẫn ngồi lại đọc hết những dòng này hãy cho tôi những lời khuyên hay cho tôi biết địa chỉ bác sỹ tâm lý để tôi có thể điều trị. Hãy giúp tôi!!!!